Nguyên một đám tướng sĩ ngu ngơ rồi.
Vương Gia quá mạnh rồi, ngài đã hai mươi sáu năm không gần nữ sắc, vừa gặp được người trong lòng vậy mà làm nhiều trò rải thức ăn cho chó trước mặt cấp dưới như vậy, thật làm cho bọn thuộc hạ dở khóc dở cười.
Nơi này có thiệt nhiều cẩu độc thân đây này!
Đế Bắc Minh mang theo ba vạn tướng sĩ đi trước trợ giúp.
Hắn tiến đến khi lại biết có hai tòa thành trì bị chiếm giữ.
Các chiến sĩ vốn bị đánh lui liên tiếp về phía sau, vừa thấy được Đế Bắc Minh đến đây, mỗi người tựa như được tiêm máu gà lập tức tỉnh táo tinh thần lại.
Gần đây quyền chỉ huy đã rơi vào trong tay của Đế Bắc Minh, hắn cùng mấy tướng lãnh thương lượng đối sách ở trong doanh địa.
Hắn phân tích kế hoạch rõ ràng đối với bản đồ.
Tướng lãnh nghe xong hai con mắt sáng ngời, giống như thấy được ánh sáng thắng lợi.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Đế Bắc Minh ra trận giết địch, bốn tòa thành trì lúc trước bị đoạt đi bị hắn đoạt lại chỉ trong hai ngày, đánh quân địch lui về phía sau liên tiếp.
Chiến sĩ của nước Hoa Vân phấn chấn hùng phong.
Nước Phong Nguyệt lập tức tăng khí thế lên, kết quả thấy được Đế Bắc Minh không chỉ thắng qua một hồi.
Chỉ vài ngày ngắn ngủn, tướng lãnh của nước Phong Nguyệt bị đánh tơi tả rồi.
Bên ngoài bọn họ chuẩn bị vứt bỏ khí giới đầu hàng, vụng trộm nghĩ đến một điểm quan trọng.
Tướng sĩ của nước Hoa Vân thấy thắng lợi trong tầm mắt, liền thả lỏng cảnh giác.
Đế Bắc Minh có chút tâm thần bất an, cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh.
Sắp tới lúc đại hoạch toàn thắng, trong quân có nội gian, lương thảo bị đốt.
Mấy tướng sĩ bị bỏ thuốc xổ, công nhiên tạo phản, đối kháng Đế Bắc Minh.
“Nhiếp Chính vương, truyền thuyết ngươi bách chiến bách thắng sợ là bị phá vỡ.
Chỉ cần ngươi chết, Hồ Hán Ngũ ta nhất cử thành danh rồi, ngày bình thường ngươi một mực chèn ép danh tiếng của ta, ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi.
Vương Gia không làm, hết lần này tới lần khác ngươi mang binh đi đánh giặc, vậy hãy để cho ngươi có đến mà không có về.”
Hồ Hán Ngũ đứng ở trước mặt tướng sĩ diễu võ dương oai, cho dù Nhiếp Chính vương lợi hại, trúng thuốc xổ của hắn, nhưng một người thì có thể gây ra bao nhiêu sóng gió.
Tướng lãnh bên cạnh Đế Bắc Minh giận chỉ vào Hồ Hán Ngũ mắng: “Hồ Hán Ngũ, ngươi thực không phải là một con người.
Chúng ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, vậy mà ngươi nói phản liền phản, ngươi