Anh bế Kim Đản Đản đang hôn mê lên trên giường, còn anh cố nín nhịn, lại một lần nữa chạy đi tắm nước lạnh.
Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, cả người cô đều ngẩn ngơ.
Trước mắt cô là một làn da trắng như tuyết, chóp mũi cô ngửi được mùi thơm cỏ trúc từ trên cơ thể anh, hòa lẫn với mùi mồ hôi nhẹ.
Cô đang gối đầu lên cánh tay anh, còn cánh tay kia của anh thì đặt trên eo cô.
“A——” Kim Đản Đản hét chói tai.
Mặc Nhiễm bực bội xoa tóc, mắt mở ra một kẽ hở nhỏ.
Anh che miệng của Kim Đản Đản lại, cau mày nói: “Đừng la, ồn ào chết đi được!”
Kim Đản Đản cắn tay anh, rồi càng hét to hơn: “A – a – anh, anh đã làm gì tôi rồi?”
Ngón tay đau đớn khiến ý thức của Mặc Nhiễm tỉnh táo hơn đôi chút.
Cả người anh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái ở trước mặt.
“Mẹ nó! Sao cô lại ở trên giường của tôi?” Anh sợ đến mức vội vàng lấy chăn che lại rồi xuống giường.
Cả hai nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.
Cả người Mặc Nhiễm ngã xuống đất, Kim Đản Đản thầm nghĩ: Không phải là anh đang cố giả vờ ngất xỉu để trở mặt đấy chứ?
Cô ngồi xổm bên cạnh, rồi nói với Mặc Nhiễm: “Mặc Nhiễm, tôi không ngờ anh là loại đàn ông như vậy.
Anh ngủ chung với tôi xong, giờ lập tức giả vờ ngất xỉu.
Anh yên tâm, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”
Mặc Nhiễm nằm trên mặt đất vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt của anh có chút đỏ lên khác thường, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.
Kim Đản Đản chọc chọc vào mặt anh: “Này, anh có sao không đấy?”
Vẫn không có ai trả lời.
Mặt của anh đỏ bừng, Kim Đản Đản sờ trán của anh, thử xem chóp mũi anh còn thở hay không.
Cô cúi người nghe tiếng tim đập của anh, rồi kết luận là: Anh bị sốt rồi!
Cô dùng hết sức lực để kéo Mặc Nhiễm lên trên giường.
Cô cầm một mảnh vải, bọc lấy đá lạnh trong tủ lạnh vào rồi chườm trán cho anh để hạ bớt sốt.
Trên trán quá lạnh buốt nên Mặc Nhiễm đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giọng yếu ớt nói: “Thuốc… thuốc…”
Kim Đản Đản nóng lòng muốn đá anh một cái, thở hồng hộc véo lấy mặt anh: “Anh đã phát sốt rồi, mà còn muốn sao?”
Ánh mắt Mặc Nhiễm nhìn cô giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.
Một cô gái sao lại có thể nghĩ như vậy được chứ, còn