Du Đường ôm chặt Ngụy Mặc Sinh, cảm nhận được vai áo bị nước mắt tẩm ướt từng chút một, lòng đau cực kỳ.
Ngụy Mặc Sinh đã chịu đựng quá lâu rồi.
Từ chỗ Trần Ngọc anh biết được thành tích học tập của Ngụy Mặc Sinh rất rất tốt, nếu hắn sinh ra trong một gia đình bình thường nhất định sẽ là đứa con được cha mẹ cưng nựng suốt hôm.
Anh có thể tưởng tượng lúc Ngụy Mặc Sinh đệ trình đơn xin thôi học khó chịu đến mức nào.
"Muốn đi học thì đi đi." Du Đường vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên, nói.
"Sau lưng em còn có anh mà."
"Anh sẽ luôn ủng hộ em."
"Dạ, vâng..." Ngụy Mặc Sinh nghẹn ngào gật đầu, ôm Du Đường không buông tay.
Qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Hai người lại tiếp tục đi về, về đến dưới tòa nhà nơi ở của Ngụy Mặc Sinh.
Thiếu niên khóc sưng con mắt, rượu cũng tỉnh không ít, nghĩ tới cảnh mình thất thố ban nãy, bên tai có hơi đỏ lên.
"Anh Đường, em xin lỗi." Hắn nói.
"Anh cứ xem mấy câu hồi nãy em nói là do em say quá đi..."
Tỉnh táo lại rồi, Ngụy Mặc Sinh cũng về lại hiện thực.
Căn bản hắn không có thời gian để đi học.
Trong nhà không có hắn không được.
Bang ——
Cái búng trán phát ra âm thanh thật du dương.
Ngụy Mặc Sinh ôm trán, hồng đôi mắt nhìn Du Đường.
"Cô Trần chưa gửi đơn xin thôi học của em cho hiệu trưởng, cho nên thứ hai tuần sau em đã có thể đi học rồi." Du Đường nói chuyện nghiêm túc.
"Anh nhờ cô xin cho em miễn mấy tiết buổi tối, như vậy buổi chiều sau khi tan học, em hoàn toàn có thời gian đi sàn đấu thi đánh quyền anh, tiền thưởng còn cao hơn nữa."
"Còn chuyện của mẹ em, nếu anh không có việc gì bận sẽ tới thăm dì, bảo đảm dì sẽ không xảy ra chuyện." Anh nói với Ngụy Mặc Sinh.
"Cho nên, em phải vững tâm vững bước mà đi học, anh đoán là mẹ em sẽ rất vui."
Anh cười: "Rốt cuộc, dù mấy vị phụ huynh không nói ra, trong lòng chắc chắn cũng hổ thẹn, không muốn em vì mình mà sao nhãng việc học."
"So với việc nhìn em vây quanh mình cả ngày, theo anh dì muốn nhìn thấy em nỗ lực theo đuổi ước mơ của mình hơn."
Ngụy Mặc Sinh ngơ ngẩn, nghẹn giọng mở lời: "Em thật sự..."
"Có thể." Du Đường biết hắn muốn nói gì, trực tiếp đánh gãy, nói với hắn.
"Chỉ cần em muốn làm, không gì là không thể."
Lần này, Ngụy Mặc Sinh trầm mặc rất lâu mới gật đầu thật mạnh.
Du Đường đặt tay lên tóc hắn, xoa xoa: "Thằng nhóc này, đi lên đi, nói cho dì biết tin này."
"Anh nghĩ, dì chắc chắn sẽ rất vui."
"Dạ!"
Nhìn bóng thiếu niên vội chạy đi ra, khóe miệng Du Đường giơ cao, tươi cười vui mừng.
【Ký chủ ngươi thật là lợi hại! Bất tri bất giác đã hoàn thành hai trong số ba nhiệm vụ chủ tuyến rồi!】
Hệ thống đột