Tạ Đan đưa Sở Ly tới một tửu lâu, nơi này tề tựu rất nhiều văn nhân đang đối chữ, ca hát và chuyện trò trên bàn trà.
Sở ly nhìn đủ loại màu sắc trước mặt có cảm giác quay cuồng.
"Ca, ăn chơi mà ca nói đây sao?"
Nhìn ánh mắt lộ rõ xem thường của muội muội, tim Tạ Đan bị đâm một mũi đả kích, hắn sờ mũi, bình thường thấy tiểu muội thích thơ ca nên hắn mới dắt cô tới đây chứ người như hắn đâu có đến bao giờ.
Được.
Đổi.
Địa điểm thứ hai mà Tạ Đan tới, là một khu vui chơi ở ngoại ô Trần Quận của người có tiền, bao gồm đủ thể loại như bắn cung, cưỡi ngựa, chọi gà, săn bắt, đấu kiếm,...
"Ca, chỗ này giống như trại nuôi động vật?"
Mấy thứ này từ lâu cô không thèm chơi nữa rồi.
Xem ra cô đã đánh giá Tạ Đan hơi cao.
Haizz.
Choang...!Tim Tạ Đan bị đả kích mà vỡ vụn rồi.
Thiếu niên ngồi xổm xoay ngón tay vòng tròn như tự kỷ làm Sở Ly nói không lên lời.
Sở Ly xách Tạ Đan đang ủ rủ đứng dậy:
"Được rồi nhị ca, muội muốn đến cái chỗ chơi vui mà nam nhi vẫn hay đến ấy, thí dụ như..."
"Thí dụ như?"
"Sòng bạc chẳng hạn." - Sở Ly cười híp mắt.
"Hả" - Tạ Đan nghệch mặt.
Hình như hắn mới nghe nhầm phải không, hai từ đấy nhất định không thể phát ra từ miệng muội muội yêu quý của hắn được.
Đúng.
Không thể.
Là hắn nge nhầm.
Haha...
Hai khắc sau, tại một sòng bài.
"Đại", "Đại", "Ù rồi", "Thắng rồi", "Haha".
Không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt, đủ tiếng la hét, mặt mày ai cũng đầy cảm xúc, vui vẻ, căng thẳng, tập trung.
Giữa không gian đó, Tạ Đan mất hồn ngồi cạnh Sở Ly mang mũ rèm đang thảy tiền vào ô Đại.
Điên rồi, Tạ Đan hắn điên rồi.
Hắn thế mà đưa tiểu muội tới sòng bài lớn nhất.
Điên rồ hơn là tiểu muội hắn còn chơi rất vui vẻ.
Hắn bây giờ đang nơm nớp lo sợ, một giây sau đại ca sẽ xuất hiện băm hắn thành thịt băm rồi đem cho chó ăn.
"Tiểu."
"A...!Lại thua rồi."
Tạ Đan nhìn chồng tiền trên bàn cứ vơi dần đi rồi đến xấp cuối cùng cũng bị Sở Ly tức giận ném vào ô "Đại".
Được rồi, hắn cũng không có tiếc chút tiền đó, nhưng mà nhìn đám đàn ông kia hứng khởi đặt hết tiền vào ô Tiểu làm hắn tức giận.
Cho dù biết đặt ngược với muội muội hắn sẽ thắng nhưng cũng không thể làm trắng trợn vậy chứ.
Tên chủ bàn mở xúc xắc, kết quả đúng là Tiểu, một đám người ăn được tiền cười sung sướng.
Sở Ly đập bàn đứng dậy.
55 ván không một ván thắng.
Đổi thân thể cũng không thể át bớt vận xui của cô mà.
Không chơi nữa.
Sở Ly ra hiệu cho Tạ Đan, hắn lập tức đứng dậy.
"Tiểu thư này, lần sau lại tới chơi nhé."
"Lần sau lại ghé nhé, chúng ta bồi cô chơi."
Tạ Đan nhìn một lũ nhe răng nịnh nọt vây quanh, thật chướng mắt.
Còn muốn lôi kéo muội muội hắn quay lại đây.
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
Trên đường về, Tạ Đan vẫn lo lắng không thôi, mặc dù hôm nay muội ấy không thắng nổi một trò nào.
Bị đả kích như vậy có thể sẽ không lại đòi đi sòng bài, nhưng là người ca ca tốt, hắn nhất định phải nói cho Uẩn Nhi hiểu.
"Uẩn Nhi, muội chỉ được đến đây một lần này thôi đấy.
Hôm nay coi như cho muội thấy tận mắt.
Không thể kiếm tiền bằng bài bạc."
Sở ly vỗ vỗ vai Tạ Đan, đầu gật gật tỏ vẻ đồng ý:
"Nhị ca, ca yên tâm, muội sẽ không quay lại đây nữa, chỗ này đúng lừa đảo."
Khóe miệng Tạ Đan còn chưa kịp kéo lên đã bị dội gáo nước lạnh.
"Chúng ta đi qua sòng khác."
Uẩn nhi...!Uẩn Nhi đoan trang, thông tuệ của hắn đi đâu rồi.
Tạ Đan chưa kịp lên tiếng can ngăn thì phía trước xuất hiện một vài bóng người.
Hắn ta nhìn đám người mặt mày hung dữ như lưu manh liền biết có chuyện chẳng lành, vội vàng tiến lên che phía trước Sở Ly.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Nhưng Tạ Đan còn chưa kịp ngầu được ba giây đã bị Sở Ly đẩy qua một bên:
"Nhị ca, ca không biết võ, đừng có chắn đường muội chứ!"
Tạ Đan đột nhiên nhớ ra việc chính là phế vật trong mảng này ở Tạ gia vội vàng cười trừ.
Sau đó Tạ Đan hống hách nhìn về phía đám côn đồ:
"Khuyên các ngươi nên tránh ra đi, muội muội ta chính là người có võ công cao cường không thua kém nam nhi đâu."
Nhưng Tạ Đan vừa nói xong câu đó, thì bóng dáng người bên cạnh cũng lập tức co giò