Edit by Thú nhỏ
"Biến thành Ma tu......!Cuối cùng sẽ thế nào?" Vân Thanh Thanh hỏi.
Tiểu hệ thống nhét linh quả vào miệng, thờ ơ nói: "Cũng không bị gì cả, cùng lắm là không thể phi thăng Tiên giới."
Tiểu hệ thống nói thì nhẹ nhàng, nhưng đối với người tu tiên mà nói, không thể phi thăng Tiên giới chẳng khác nào bóp chết tương lai cả.
Trong nguyên tác, nhân vật phản diện sau này hắc hóa thành như vậy cũng là vì đại đạo thành tiên bị ngăn trở, cả ngày lẫn lộn với người Ma tộc, dẫn đến tâm tính bùng nổ.
"Không thể phi thăng Tiên giới, vậy có thể phi thăng Ma giới sao?" Vân Thanh Thanh chưa từng xem giáo trình cơ sở của Ma tu, chỉ có thể căn cứ vào hiểu biết của thế giới này mà suy đoán.
"Ma tộc sau khi tu luyện tới đỉnh điểm có thể phi thăng Ma giới, Yêu tộc cũng như thế, đến đỉnh điểm có thể phi thăng Yêu giới." Tiểu hệ thống nói, "Thế nên nha, hắn có gì phải lo lắng, trực tiếp đến Ma giới không phải là được rồi sao."
Lại nói, Ma giới cũng là do hệ thống xây dựng nên, đến nơi nào mà chả giống nhau.
"Không giống." Vân Thanh Thanh chọt chọt đầu tiểu hệ thống, "Hắn từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận tư tưởng giáo dục tu thành tiên, đột nhiên để hắn làm lại từ đầu chuyển thành tu ma, đổi lại là ngươi ngươi có chịu được không?"
Tiểu hệ thống: "Chịu được, có ăn là được."
Vân Thanh Thanh: "......"
Cô không tán gẫu với hệ thống nổi nữa rồi.
Có điều, Vân Thanh Thanh cảm thấy mình sốt ruột cũng vô dụng, bởi vì Bạch Triệt căn bản là chưa từng ra khỏi cửa, Vân Thanh Thanh nghĩ muốn qua cấm chế tiến vào phòng hắn, lại phát hiện hắn đã đóng cấm chế căn phòng lại rồi.
Lúc này, ngay cả Vân Thanh Thanh cũng không vào được.
Áo choàng tàng hình chỉ có thể ẩn giấu bản thân, không thể xuyên qua kết giới tu sĩ thiết trí được.
Không còn cách nào nữa, Vân Thanh Thanh chỉ có thể phái tiểu hệ thống vào xem hắn.
Tiểu hệ thống không thuộc về phạm trù nhân loại, có thể tự do xuyên qua bất kỳ chỗ nào.
"Hắn đang tĩnh tọa trong phòng, sắc mặt khá là khó coi." Tiểu hệ thống dò xét Bạch Triệt xong, trở về báo cáo tình huống với Vân Thanh Thanh.
Trên thực tế, tình huống của Bạch Triệt so với nó nói còn tệ hơn, xiêm y trắng trên người hắn đều bị nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn ngồi thiền ở đó, toàn thân trên dưới đều run rẩy.
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh thực sự không kiềm chế nổi, lại một lần nữa gõ cửa phòng Kỳ Dương.
"Ngươi hoài nghi sư huynh bị ma khí ảnh hưởng?" Kỳ Dương nhíu mày, vẻ mặt nhìn Vân Thanh Thanh như đang nhìn thiểu năng.
"Ừ." Vân Thanh Thanh gật gù.
Thấy Vân Thanh Thanh nghiêm túc, Kỳ Dương đột nhiên ngẩng đầu, cười ha ha ra tiếng, chỉ về phía cô nói: "Công chúa điện hạ, ngươi đùa gì thế! Đệ tử Thiên Huyền môn ta công pháp tu luyện trời sinh khắc chế ma khí, chưa từng có người nào bị ma khí quấy nhiễu.
Ngươi không phải là ngủ đến hồ đồ rồi chứ?"
Nếu công pháp có thể khắc chế ma khí, vì sao hắn không xua tan ma khí, còn có thể bị ảnh hưởng?
Vân Thanh Thanh cảm thấy, lần này không đơn giản như vậy.
"Đệ tử Thiên Huyền môn tu luyện kiếm đạo, từ nhỏ thanh tâm quả dục, không để mắt đến vui buồn, ngươi đừng nói là ma khí, chúng ta ngay cả tâm ma cũng hiếm có.
Sư huynh lúc này nhất định là gặp phải bình cảnh, cho nên mới bế quan tu luyện, chờ sau khi huynh ấy ra ngoài, nói không chừng tu vi còn tăng lên.
Kỳ Dương lau nước mắt nơi khóe mắt, đẩy cô ra ngoài cửa, cười ha ha nói, Công chúa điện hạ, ngươi thật sự lo nghĩ nhiều quá rồi."
Thật là vậy sao?
"Tâm ma là gì?" Vân Thanh Thanh lại hỏi.
"Tâm ma có thể gợi lên sự tình thống khổ nhất, sợ hãi nhất trong nội tâm con người, nó có thể làm cho tu sĩ tính tình đại biến, làm tu sĩ nhập ma......" Kỳ Dương nói, sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Người Yêu tộc như ngươi biết cái này để làm gì? Mau đi ra!"
Tâm ma......
Nhớ lại bộ dáng Bạch Triệt phát điên, Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, chẳng lẽ là bởi vì hắn có tâm ma?
Không đợi Vân Thanh Thanh tiếp tục hỏi, Kỳ Dương đóng cửa lại, nhốt cô ngoài cửa.
Vân Thanh Thanh còn chưa hỏi xong, làm sao bỏ qua cho hắn, cô khí thế hùng hổ lại đi gõ cửa, la to: "Mở cửa! Mở cửa!"
Đám nam sủng sát vách nghe Vân Thanh Thanh la lối ầm ĩ, dồn dập rơi vào trầm tư.
Nhiều ngày như vậy, công chúa vẫn luôn sủng hạnh Bạch Triệt, không nghĩ tới không quá mấy ngày, nàng thế nhưng di tình biệt luyến, lại bắt đầu sủng hạnh Kỳ Dương.
Nữ nhân Yêu tộc quả nhiên lẳng lơ thành tính.
"Công chúa điện hạ, ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Kỳ Dương rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi khổ không thể không ra mở cửa của Bạch Triệt, bất đắc dĩ kéo cửa ra, biểu tình thập phần bi thương.
Mấy ngày gần đây hắn đang cố gắng xông quan, mới vừa rồi bị Vân Thanh Thanh quấy rầy, hại hắn thiếu chút nữa dẫn khí sai.
Tiểu tổ tông này thật sự quá phiền phức, sư huynh hắn làm sao chịu được vậy?
"Ngươi theo ta đến phòng luyện công, cùng ta luyện tập pháp khí." Vân Thanh Thanh nói với Kỳ Dương.
Cô thật sự là quá hoảng rồi, nhất định phải tìm chút chuyện gì khác phân tán tinh lực.
An tâm tu luyện là không thể nào, chỉ có thể tìm chút chuyện kích thích để làm.
"Ngươi bình thường không phải đều để sư huynh bồi ngươi luyện sao, hôm nay sao lại tìm đến ta?" Kỳ Dương gãi gãi đầu, đầy mặt không cam lòng.
"Hắn hiện giờ đang bế quan, chỉ còn có ngươi......!Chẳng lẽ, ngươi đã quên ước định của chúng ta?" Vân Thanh Thanh lại đem ước định của hai bên ra.
Cô tốn rất nhiều khí lực mới lấy lại pháp khí bản mệnh của bọn họ từ trong tay Yêu hậu, làm sao có thể để Kỳ Dương nhàn rỗi như vậy.
"......!Chưa quên." Kỳ Dương nào dám quên, hắn mỗi ngày đều ngóng trông Vân Thanh Thanh thả bọn họ ra.
Có câu nói ngật nhân chủy đoản nã nhân thủ nhuyễn (*), tự biết đuối lý, Kỳ Dương đành phải thành thành thật thật cùng Vân Thanh Thanh đến phòng luyện công luyện roi.
(*) ngật nhân chủy đoản nã nhân thủ nhuyễn: Dịch sát tức là cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm, cắn cái gì của người ta thì mỏ phải ngắn.
Đại khái là muốn lấy của ai cái gì thì cũng phải có thái độ tử tế mềm dẻo.
Sau khi hai người tới phòng luyện công, Kỳ Dương tùy ý hỏi: "Muốn luyện thế nào?"
Vân Thanh Thanh tâm tình nóng vội, chỉ muốn phát tiết.
Cô lấy ra Sí Hỏa Tiên của mình ra, nhấc cằm về phía Kỳ Dương, nói: "Lấy pháp khí bản mệnh của ngươi ra, không cần hạ thủ lưu tình."
"Được, vậy ngươi cũng đừng có khóc nha."
Thấy Vân Thanh Thanh lớn lối như thế, Kỳ Dương ngược lại cũng không giấu dốt, đưa tay chỉ về phía trước, đầu ngón tay trong nháy mắt bay ra một đạo ánh sáng trắng, phần đuôi kéo ra một đạo hồng quang, hướng Vân Thanh Thanh bay tới.
"Xem chiêu ——"
Tia sáng phá không mà đến, thế tới cấp tốc, Vân Thanh Thanh vội vàng vung Sí Hỏa Tiên, dùng sức cuốn lên kiếm quang.
Nhưng ánh sáng kia lại giống như rắn, trơn trượt không xương, không những không bị Sí Hỏa Tiên cuốn tới, ngược lại nhanh chóng xoay chuyển trên không trung, sau đó lại tránh thoát một roi của Sí Hỏa Tiên, trực tiếp đâm tới mi tâm Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh chấn động, xoay vòng eo, trong nháy mắt ngã xuống đất.
Vài sợi tóc đen từ giữa không trung rơi xuống, Vân Thanh Thanh sờ tóc mình một chút, phát hiện tóc lại thiếu một đoạn.
Mới vừa rồi, tia sáng kia bay sát qua tóc cô.
"Không tệ, vậy mà né được." Kỳ Dương tiện tay vung lên, lại gọi pháp kiếm trở về, "Còn tiếp tục sao?"
"Tiếp tục."
Đối chiến sau đó mới để Vân Thanh Thanh biết được cái gì gọi là chiến trường chân chính.
Để đảm bảo không làm tổn thương cô, mỗi một lần tia sáng sắp đâm trúng cô, đều sẽ nhanh chóng bị Kỳ Dương thu hồi, mặc dù như vậy, Vân Thanh Thanh cũng không biết mình bị đánh ngã bao nhiêu lần.
Cô ngã có thể kêu là vô cùng thê thảm.
Mới qua một canh giờ, cô buông mình ngã xuống đất, tới một tia yêu lực cũng không nhấc lên được.
Nhìn trần nhà hoa văn phức tạp, Vân Thanh