...Đôi khi hắn cũng không biết cô cố tình hay vô tình không nhận ra tình cảm của hắn nữa? Chẳng lẽ phải gào lên cho cả thế giới biết rằng hắn yêu cô à? Đôi khi muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời ra sao...!liệu cô có từng thích hắn chưa?Khi đã tương tư rồi thì chẳng thể biết được người kia có tình cảm hay không.
Hắn sợ khi thổ lộ ra lỡ mà cô không thích thì tình bạn này cũng sẽ chẳng còn nữa...Nhưng hắn không muốn cô thân mật với bất kì người con trai nào khác ngoài hắn, đôi khi nghĩ cũng thấy ích kỉ nhưng có lẽ là do hắn ghen?Cảm xúc này còn hơn cả ghen mà là chiếm hữu nhưng hắn đâu có thân phận gì đối với cô đâu...!Không là người yêu, cũng không phải người thân, chỉ là bạn cũ thì lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của cô...Nếu cô thích người quan tâm, chăm sóc và ấm áp thì hắn cũng có thể làm được mà! Hắn hay trêu chọc cũng chỉ muốn cô chú ý tới mình hắn thôi, nếu cô không thích thì hắn không làm như thế nữa...Rốt cuộc, làm thế nào cô mới yêu hắn đây...!Khuynh Hạ quay sang thì thấy hắn cứ nghĩ ngợi gì đó liền hỏi: "Quân Niệm! Sao vậy?"Hắn giật mình cười trừ: "Không có gì đâu! Chỉ là một số chuyện không vui thôi..." Sau đó bữa cơm cứ thế diễn ra chiến tranh lạnh mà không ai bắt chuyện với ai...!Sau bữa cơm, Tiểu Niệm liền đi rửa bát vì do thua kéo búa bao.
Cô ngồi sofa bấm tivi thì bị Quân Niệm kéo tay ra góc vườn....? Trong khi chưa kịp load lại não thì đã bị ép vào tường, tra hỏi các thứ...."Khuynh Hạ! Tại sao lại dẫn tên nhóc kia về nhà?"Cô thắc mắc không hiểu tên não tàn này chậm mạch ở đâu nữa? Hắn đàn suy diễn lung tung cái gì vậy chứ!?"Tên nhóc nào...? Tiểu Niệm á?! Thì tôi dẫn em đấy về chơi thôi!""Ha! Về chơi hay là về ra mắt? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"Sao nãy giờ hắn hỏi toàn mấy câu tào lao gì vậy...? Cái gì mà ra mắt với cả bao lâu gì chứ?? "Quen cũng lâu rồi nhưng đâu liên quan gì chứ?""Đúng rồi...!tôi cũng chỉ là bạn thôi mà!"Hắn ôm chặt lấy cô rồi dựa cằm vào vai nói: "Thật là...!em đừng thân mật với những người con trai khác có được không...!Tôi không nhịn nổi được đâu..."Cô nhăn mặt cố đẩy người hắn ra: "Buông ra đi đã! Đừng tự tiện ôm tôi như vậy chứ?"Càng cố đẩy hắn ra thì hắn lại càng ôm chặt hơn, bất lực nên cô mặc kệ hắn, kiểu gì thì hắn cũng buông thôi mà.
Nhiều khi thấy hình như cô cũng quen với việc bị ôm rồi nên lười quản.Hắn nhận thấy cô không phản kháng nữa liền đánh dấu lên cổ cô 1 vết tím đậm? Duma! Mắc gì cắn vết đậm vậy >:U? Ngày mai cô còn phải đi quay nên ko thể để lộ được, mà vết này cũng phải mấy ngày nữa mới nhạt mất...!Tên não tàn này đang chán thở chứ gì? Thôi để cô tiễn hắn đi một bước nhá >:((Cô lui lại rồi chạy thẳng vào trong nhà, không quên để lại cho hắn 1 câu: "Muộn rồi! Tự về nhà đi..."Hắn xoa xoa đầu thở dài, lại chọc giận cô rồi nhưng may là cô cũng không ghét bỏ hay chán ghét.
Xem ra là hắn vẫn có chút hi vọng mong manh...Vào nhà, Khuynh Hạ nhận được ánh mắt tò mò của ba mẹ.
Ngay lập tức cô bị lôi vào với hàng vạn câu hỏi vì sao.
Có thể chờ chút để cô kịp thở không chứ cứ bị dò xét hỏi thế này thì cô yếu tim lắm :(Tiểu Niệm cầm điện thoại chơi game vẫn còn khịa cô: "Xem ra kí chủ rất là thuận lợi nha! Vết màu tím đậm thế kia là đủ chứng minh rồi""Ha! Hắn chập mạch cắn ta chứ ta biết