Tỉnh XX, Tư Nam đứng trước cửa tiệm seven eleven tâm trạng anh khá bực tức.
Anh ngó đông ngó tây, một chút là nhìn vào điện thoại.
Dường như anh đang chờ ai đó.
Bỗng anh nghe tiếng “ Đùng Đùng” vang lên cách đó không xa.
Anh nhìn sang thì thấy có khói bốc lên.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an, anh liền chạy đến đó xem sao.
Là một vụ tai nạn xe hơi.
Hai chiếc xe ngược chiều nhau tông vào nhau, hình như tốc độ của họ rất nhanh cả hai xe điều tan tành cả.
Khi anh đến thì nhận ra đó là xe của Chú Hoàng.
Điện thoại cầm trên tay anh tuột xuống, ánh mặt anh hốt hoảng hẳn, mặt mài tái xanh lại.
Anh chạy lại xe chú, thấy chú đã bất tỉnh đầu cũng chảy máu.
Anh lây chú dậy thì chú đã hoàn toàn ngất đi.
Người dân gần đó hô hào giúp anh kéo chú ra và đưa chú đến bệnh viện.
Trong lúc hối hả đó, anh bất chợt nghe thấy tiếng khóc than và gọi mẹ đằng sau anh.
Anh tò mò nhìn lại thì hình ảnh thư kí Kim đang ôm người nào đó đang bê bết máu mà anh không nhìn rõ mặt.
Bỗng trong đầu vang lên tiếng gọi tên anh.
- Tư Nam, này anh dậy đi.
Tư Nam dần dần mở mắt, trước mặt anh bóng dáng của Thiên Duy rõ dần.
Anh mơ hồ ngồi dậy, đưa tay lên trán đã thấm đầy mồ hôi của mình.
Thiên Duy ngồi kế bên, vẻ mặt lo lắng nói với anh:
- Anh mơ thấy gì vậy?
Tư Nam nhìn sang cậu, ánh mắt cậu lơ đờ như người mất hồn làm Thiên Duy cũng giật mình như thể anh chưa thoát khỏi hẳn cơn mơ đó vậy.
Tư Nam đưa người nhìn sang cậu định nói gì đó.
Thiên Duy đưa tay lên đánh vào mặt của anh.
Thiên Duy hỏi anh:
- Anh đã tỉnh chưa?
Tư Nam nắm lấy tay cậu, cười ngượng:
- Ha, không tỉnh cũng phải tỉnh.
Tư Nam nhìn thấy bộ đồ ngủ liền thân hình con gấu nâu.
Mắt anh chớp chớp mắt, mặt ngây ra sau đó liền đỏ mặt.
Anh ôm miệng quay sang chổ khác cười sung sướng.
Tư Nam nghĩ:
- { cảm giác tất cả mệt mỏi như tan biến hết}
Thiên Duy thắc mắc:
- Anh sao vậy?
- Không sao.
Anh nhìn sang chỉ vào bộ đồ.
Em thích mặt như vậy sao hả?
Thiên Duy vén áo của mình lên và nói:
- Lah lắm sao?
Tư Nam như được rãi hoa vào đầu, hình dán một thiên thần Thiên Duy cứ bay vòng vòng trong đầu cậu.
Thiên Duy tỏ vẻ khó chịu:
- Rồi, đi tắm đi, đồ ăn xong rồi, tắm xong rồi ra ăn cơm.
Tư Nam nghe vậy liền có mùi thơm sọc vào mũi, hương thơm lừng làm bụng anh thêm cồn cào.
Tư Nam lật đật đứng dậy
- Anh tắm nhanh lắm em đợi tý nhé.
Tư Nam chạy một mạch vào trong phòng, rồi chạy một mạch vào phòng tắm.
Thiên Duy nhìn anh mà cũng phì cười.
Cười đến độ nước mắt cậu đã chảy ra.
- Tư Nam hình tượng tổng tại của anh sắp biến thành kẻ tham ăn rồi.
Anh của bây giờ thú vị quá đó.
Tư Nam nghe câu “ anh của bây giờ” cũng có cảm giác thắc mắc.
Nhưng bây giờ, anh chỉ biết đến ăn thôi.
Anh tắm một cách thần tốc, vừa ra thì Thiên Duy đã dọn sẵn món.
Hôm nay, cậu làm món gà hầm và vài món xào chua với mực.
Mắt anh sáng lên, anh húp miếng gà hầm, anh cảm nhận được độ ngọt của gà hòa tan vào nước, anh liên bưng cả chén lên húp rột rột.
Thiên Duy vừa uống canh vừa mỉm cười.
- Nếu anh thích thì một tháng này tôi sẽ luôn nấu cho anh ăn.
- Thật sao.
Tư Nam lập tức phản ứng lại.
- Anh có cần phản ứng như vậy không, cũng không ngon lắm.
Tư Nam cười cười:
- Cũng không phải vì ngon là vì anh chưa cảm nhận được cảm giác có người nấu ăn cho mình.
Thiên Duy không nói gì, cậu nghĩ:
- {Nói mới nhớ lúc mình nấu ăn cho anh ta, thì anh ta cũng phản ứng khá mạnh cho dù lúc đó anh khá lạnh lùng}
Tư Nam thở ra, đặt chén cơm xuống.
Anh ôm bụng thỏa mãn.
Thiên Duy cũng trố mắt nhìn:
- Nhanh dữ.
- Em cũng ăn nhanh đi rồi cùng anh tập thử.
- Tập thử?
Cả hai ngồi trên sofa.
Tư Nam đang giúp cậu nghiệm cứu kịch bản sao cho diễn tốt nhất.
Lúc tập anh cũng có để ý Thiên Duy.
- Em diễn những cảnh bi thương rất tuyệt và hầu như có tiềm năng rất lớn đó nhưng những cảnh tình tứ thì có vẻ hơi đơ.
Thiên Duy lường nhẹ:
- Hơi đơ sao.
- Nói chung là không có hồn vậy đúng chất là diễn, em