Cả hai bước ra siêu thị.
Tư Nam dành xách đồ của cậu, vẻ mặt anh rất kiên quyết.
Cả hai về trọ cùng nhau.
Hai thân anh đi chung trên con đường cùng nhau về nhà.
Tư Nam bước vào khu trọ, anh ngó đông ngó tây xem xét đủ thứ.
Anh ậm ừ, trâm ngâm sau đó nhìn lên Thiên Duy.
Thiên Duy quay sang nhìn anh, ra vẻ khó hiểu.
Cậu nói:
- Anh nhìn muốn gì vậy?
Tư Nam nghiêng đầu, nhìn cậu ra vẻ thắc mắc:
- Em không định đổi chổ ở hả? Nơi này an ninh không tốt lắm.
Thiên Duy đang tra chìa khóa, tay cậu chợt dừng lại, một hồi cậu bảo:
- Tôi cũng có ý định đó nhưng mà chưa gôm đủ,...!Cậu mở được cửa, quay sang nhìn anh.
Vào nhà trước đi.
Cả hai vào nhà.
Tư Nam để đồ mới mua về lên bàn ăn, rồi cởi áo khoác ra.
Anh lại tiếp tục nhìn ngó căn phòng.
Căn phòng cũ kĩ, các đồ đạc điều cũ kỹ cả rồi, Tư Nam ra vẻ khó chịu.
Anh nhìn cậu tiếp tục nghĩ suy, anh đang nghĩ xem nên khuyết phục cậu như thế nào để cậu chuyển sang chỗ mới.
Thiên Duy nhìn anh thắc mắc vô cùng không biết anh lại muốn cái gì nữa đây, cậu nhúng vai bảo:
- Anh định nói gì nữa đây?
Tư Nam chợt nhận ra gì đó, anh hớn hở nắm vai cậu:
- Anh sẽ mua cho em một căn hộ nhé.
Thiên Duy trợn tròn mắt nhìn anh, cậu làm vẻ tức giận, đẩy anh ra:
- Tôi không cần, anh không cần làm mấy thứ đó đâu, tôi không muốn bị anh bao...!Cậu vừa nói vừa siết chặt hai tay lại.
Tư Nam đặt tay lên vai cậu, anh giải thích:
- Em hiểu lầm rồi, không phải lúc em chăm sóc anh cho đã bảo cho em lương sau thì đây chính là tiền lương của em.
- Hả.
Thiên Duy ra vẻ suy xét.
Tư Nam đôn đốc thêm vài cậu:
- Em còn nghĩ gì nữa, đây đâu phải tiền em bán thân hay gì đâu là tiền hợp pháp mà, nhận lời nha em.
Thiên Duy nhìn anh thầm cười:
- Thiệt tình, có ai như anh không, phải thuyết phục người khác lấy tiền mình mua nhà.
Tư Nam cười cười, kéo cậu vào lòng, xoa xoa đầu cậu:
- Em sống tốt là anh vui rồi.
Thiên Duy gục mặt vô người anh, vẻ mặt cậu dịu đi.
Cậu vô thức nép vào người anh.
Cậu nghĩ:
- { Xem ra kiếp này không thoát được anh rồi, ấm thật}
Tư Nam ôm chặt lấy cậu, xoa xoa nhẹ đầu cậu, anh cũng có những dòng suy nghĩ:
- { Lần này anh sẽ không để ai hại em nha, anh sẽ bảo vệ em}
Sinh hoạt của cả hai cũng như trước đây.
Người thì loay hoay chuẩn bị bữa tối, người thì đi tắm trước.
Nhưng lần này Tư Nam không mang theo quần áo nên mượn bộ đồ khá rộng của Thiên Duy.
Anh nhìn bộ trang phục hình con ếch liền thân mà xanh mặt hẳn đi.
Anh không thể mường tượng ra bản thân mặt vào thì sẽ ra sao.
Anh thở dài, vẻ mặt bất lực.
- {Sao em ấy lại thích những bộ như thế này vậy, nhưng mà em ấy mặt vào đúng là dễ thương thiệt}
Anh nghĩ đến bộ đồ ngủ mà Thiên Duy mặt lúc đó thì anh liền khoái chí cười tủm tỉm.
Một lúc sau, Tư Nam mặt bộ đồng đồ ngủ bước ra.
Anh ta ngại ngùng chờ Thiên Duy cười mình:
- Thiên Duy, anh xong rồi.
Anh há hóc mồm nhìn con người đang ngục trên ghế sofa chai rượu vang lăn lóc trên sàn đã được mở nắp.
Anh lật đật chạy lại cầm chai rượu lên.
Anh nhìn sang cậu đang ngủ say sưa trên ghế.
Tư Nam ngồi lên ghế lây lây cậu.
- Thiên Duy chuyện gì vậy em?
Thiên Duy mở mắt ra cười cười, sau đó choàng tay ôm lấy cổ anh, mùi rượu nồng nặc khắp người.
Tư Nam đứng sửng người.
Thiên Duy nói trong hơi men:
- Hoàng tử...!ếch.
Anh đến chăm sóc tôi sao?
Tư Nam đỏ mặt:
- Hoàng Tử Ếch hả.
Tư Nam trấn tỉnh lại, anh lây cậu gặng hỏi:
- Em đã làm gì vậy ạ?
Thiên Duy nhìn anh rồi cậu ngơ ngơ nhìn anh, rồi dịu dịu vào người anh:
- Hơ, em chỉ muốn bỏ thêm chút rượu vào món ăn cho nó ngon miệng.
Tư Nam đơ đơ mặt, dùng tay ôm lấy cậu.
Anh sực nhớ cũng có lần như vậy, Thiên Duy cũng làm vài món cho thêm rượu vào, trước đó em ấy đã nếm thử vị rượu cho phù hợp với hương vị món ăn của mình tuy nhiên tửu lượng của cậu rất tệ, mới thử một ít cũng khiến cậu say bí tỉ.
Anh nhìn cậu cứ liên tục dịu vào người cậu.
Miệng cứ lẩm bẩm ‘Hoàng Tử Ếch...!Hoàng Tử Ếch’.
Anh bất lực đặt tay lên trán, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng dịu dàng.
- Thiệt tình, lúc em tỉnh lại nhớ lại những chuyện này thì sẽ thế nào nhỉ?
Thiên Duy ngước mặt lên nở một nụ cười ấm áp rồi ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh.
Tư Nam vẫn chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra thì Thiên Duy lại áp môi lên.
- Duy Duy, em sao vậy?
Thiên Duy cười thật tươi, anh nói trong niềm hạnh phúc:
- Thích anh.
Tư Nam đỏ