Căn phòng đã tắt đèn, chỉ còn lại chút ánh sáng len lỏi của đèn ngủ.
Máy lạnh cứ điều đặn thổi gió điều hòa lại nhiệt độ trong phòng.
Thiên Duy đã ngủ say nhưng Tư Nam bên cạnh vẫn còn chưa ngủ.
Anh đang vươn tay ôm lấy người mình thương nhẹ nhàng dụi đầu mình vào trong gáy cậu.
Tư Nam thầm mừng trong lòng:
- [ Em đang ở đây với tôi rồi, may thật.
Mình không muốn chuyện như kiếp trước lặp lại lần nữa.
Cũng may là mình đã tìm được bằng chứng, còn phải điều tra xem tên nào đã tung mấy bức hình đó].
Trở về ba ngày trước, Tư Nam bế cậu lên xe thì cậu đã ngất đi rồi.
Ngay lập tức anh đưa cậu vào bệnh viện để thăm khám.
Đứng chờ ở ngoài mà lòng anh như lửa đốt vậy.
Có chị y tá đến hỏi chuyện anh.
- Xin chào, tôi đưa anh đi xử lý vết thương trên trán nhé.
Tư Nam nghe vậy liền sờ thử lên trán thì thấy một ít máu bám lên tay của mình.
Nhưng bây giờ anh chẳng có tâm trạng để bận tâm.
Anh bảo:
- Cảm ơn cô, nhưng tôi không sao.
Chị y tá cũng khó xử nhìn anh.
Cô định khuyên bảo thêm thì nghe tiếng giày cao gót chạy trong hành lang.
Chị An Anh vội vã chạy đến chỗ anh.
Tới nơi chị thở lấy thở để, chị y tá cũng bực bội mà bảo chị.
- Đây là bệnh viện đó đừng có chạy vội như vậy chứ.
An Anh xoa đầu mình, cười cười bảo với chị:
- Tôi xin lỗi, tại vội quá.
Chi y tá tiếp lời:
- Cô là người nhà của người này sao? Anh ta đang bi thương nhưng lại không chịu đi băng bó vết thương.
Cô có thể khuyên anh ta không?
An Anh nhìn về phía Tư Nam, thấy anh đang chăm chú nhìn phòng bệnh.
Cô thở dài đi về hướng của anh, chạm lên vai anh.
Tư Nam quay sang nhìn cô.
Anh bảo:
- An Anh, chị đến rồi hả.
Chị có phần tức giận, chị cười gượng thầm nghĩ:
- [Tôi đến khá lâu rồi đó anh không chú ý gì cả sao]
Chị nhìn vết thương trên trán rồi nói với anh:
- Sếp, anh nên xử lý vết thương đi ạ, còn Thiên Duy để cho tôi lo là được rồi.
Anh nhìn cô rồi đáp lại:
- Không cần đâu, tôi phải biết em ấy không sao thì mới an tâm.
An Anh đáp lại:
- Sếp, nếu Thiên Duy tỉnh lại mà anh thì lại bất tỉnh vì mất máu thì sẽ khiến cậu ấy lo lắm hơn nữa anh còn phải giúp cậu ấy xử lý đám truyền thông kia nữa mà.
Tư Nam ngẫm nghĩ một hồi, liền bảo:
- Chị nói đúng, tôi sẽ đi xử lý vết thương.
Tư Nam ngoan ngoãn đi theo y tá, An Anh thì ở lại chờ bác sĩ đi ra.
Cô cũng nhắn tin cho ai đó với nội dung như sao.
- {Xóa tin nóng hôm nay đi, ngoài ra điều ra về người đạo diễn Thế Thịnh}
Người bên kia nhắn tin lại:
- {Đã rõ}
An Anh thở ra.
Cánh cửa phòng cũng mở ra.
Bác sĩ và một vài y tá đẩy giường bệnh ra, Thiên Duy được băng bó vết thương và ngủ một cách ngoan lành bên trên.
An Anh liền hỏi:
- Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?
Bác sĩ tháo găng tay ra và khẩu trang ra:
- Cậu ấy không sao, chỉ là những vết thương ngoài da thôi, tôi đã xử lý rồi, nghĩ ngơi thêm tý nữa là ổn thôi.
An Anh thở phào nhẹ nhõm:
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.
Bác sĩ căn dặn thêm vài điều rồi mới rời đi.
Tư Nam cũng xử lý vết thương xong cũng quay lại phòng mà Thiên Duy đang nghĩ ngơi.
Anh ngồi kế bên trong cậu suốt.
Ánh mắt anh khá ủ rủ.
An Anh cũng đi đâu đó rồi từ lúc nào.
Anh nhìn cậu ngủ say mà cũng thầm cười.
Anh nắm tay cậu hôn nhẹ nhàng lên.
Hệ thống cũng hiện lên với anh.
- /ký chủ, anh đừng lo/
Anh nhìn thấy nó cũng hắng giọng
- Là mi sao.
Hệ thống:
- /Ký chủ, anh định làm gì?/
Tư Nam cúi mặt, không đáp.
Nếu lúc trước chuyện này xảy ra thì anh đã cho đám người kia biên mất không nói nhiều nhưng bây giờ đã khác anh không muốn làm những chuyện