Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Thế giới thứ nhất (6)


trước sau

Edit: Reeu

Beta: Xanh, TH

Ban đêm, sau khi Lâm Miên Miên về nhà, nằm trên giường mà tâm tình hết sức buồn bực.

Tô Cẩn Hồng ỷ vào thành tích tốt liền đe dọa cô. Còn không phải là vấn đề sao, nghe viết không hề giúp cô. Không thể khuất phục trước đồ trứng thối* kia được, hắn ta dựa vào cái gì mà ngồi chỉ tay năm ngón mình hả?

(*) Đồ trứng thôi bằng nghĩa với đồ đểu, đồ khốn nạn. Hãy đọc tại đây để ủng hộ nhóm editor ra chương thay vì đọc tại web reup: Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team: wattpad.com/user/Meow_team và wordpress: https://meowteam.home.blog/

Lâm Miên Miên lặng lẽ phản kháng quyết định này, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Cô lau lau cổ, tắm rửa xong liền đi ngủ.

9 giờ sáng ngày hôm sau: "Anh Nghiêu Bân, có chuyện gì vậy?"

Lâm Miên Miên bị điện thoại đánh thức, dụi dụi mắt, giọng nói khàn khàn để lộ vài phần ngái ngủ.

"Miên Miên, đừng ngủ nữa! Hôm nay anh dẫn em đi chơi, còn có mấy bạn học khác cũng đi cùng chúng ta. Dậy nhanh lên."

Lâm Miên Miên nghe thấy Chu Nghiêu Bân rủ mình ra ngoài chơi, mặc dù còn có những người khác nữa nhưng cô cũng rất vui vẻ, lập tức tỉnh ngủ: "Chờ một chút anh Nghiêu Bân, em rửa mặt xong sẽ tới ngay."

"Được, mọi người ở đường lớn chờ em."

Lâm Miên Miên nhanh chóng rửa mặt, lúng túng đứng ở trước tủ quần áo thử rất nhiều đồ đều thấy không hợp. Thời gian từ từ trôi qua.

Nguy rồi, muộn mất rồi!

"Ba mẹ, con không ăn sáng đâu, anh Nghiêu Bân rủ con ra ngoài chơi. Tạm biệt ba mẹ!"

"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.

Ba Lâm, mẹ Lâm còn chưa kịp nói gì, trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái mình như gió lốc đi qua phòng khách, sau đó biến mất ở cửa.

"Đứa nhỏ này... Hấp tấp quá."

Lâm Miên Miên vô cùng vui vẻ xuống nhà, mái tóc buộc cao như đuôi ngựa nghịch ngợm vung vẩy tạo thành một đường cong, đầy sức sống đi về phía đường lớn. Cô vui mừng nghĩ: Đã lâu không được gặp anh Nghiêu Bân, mỗi ngày đều bị Tô Cẩn Hồng ép làm bài làm bài làm bài, vốn dĩ không có thời gian đi tìm anh Nghiêu Bân. May là còn cuối tuần có thể thoát khỏi Tô Cẩn Hồng!

Lâm Miên Miên một mạch đi tới nơi đã hẹn. Nhìn đường phố vắng vẻ, thì thầm nói: "... Người đâu rồi?"

"Anh Nghiêu Bân, mọi người ở đâu vậy? Em tìm không thấy mọi người."

"Xin lỗi Miên Miên, Từ Từ bảo anh đón cô ấy, hay là em gọi taxi đến công viên sinh thái trước đi! Một lát nữa anh đến ngay. Em ở cửa công viên chờ mọi người một chút nhé!"

Người Chu Nghiêu Bân nhắc đến chắc là bạn gái mới của anh ấy chăng? Nháy mắt tâm tình của Lâm Miên Miên liền chán nản nhưng suy cho cùng thì tâm tình muốn gặp anh ấy vẫn là nhất. Cô mạnh mẽ xốc lại tinh thần, giả bộ vui vẻ trả lời lại điện thoại của Chu Nghiêu Bân: "Vâng anh Nghiêu Bân, vậy mọi người nhanh tới nha!"

Sau đó, Lâm Miên Miên gọi xe đến công viên sinh thái, đứng ở cổng đợi... Rất lâu sau đó đám người Chu Nghiêu Bân mới thong thả tới.

"Xin lỗi Miên Miên, để em phải chờ lâu rồi!" Chu Nghiêu Bân gãi đầu xin lỗi: "Giới thiệu với em đây là bạn gái của anh, Vi Từ Từ."

"Chào bạn, bạn là Miên Miên đúng không, mình đã nghe Nghiêu Bân nói rất nhiều về bạn. Mình là Vi Từ Từ, lần này làm bạn phải đợi lâu là do lỗi của mình, thời gian trang điểm quá lâu làm bọn Nghiêu Bân phải đợi lâu, hại bạn phải đứng chỗ này lâu như vậy, rất xin lỗi nhé~!" Nữ sinh dáng cao, chân dài, lời nói rất nhỏ nhẹ, nhưng cô ta chủ yếu là khoe được nắm tay Chu Nghiêu Bân, trong ánh mắt thoáng hiện tia khiêu khích cùng ác ý, trực giác Lâm Miên Miên mách bảo: Người này không có ý tốt.

"Anh Nghiêu Bân, bạn gái lần này của anh thật xinh đẹp!" Mắt Lâm Miên Miên trầm xuống, không hề keo kiệt ca ngợi, đối với ánh mắt tràn đầy ác ý của cô gái bên cạnh thì coi như không thấy.

....

Sáng sớm, Tô Cẩn Hồng vừa chạy xong đang ngâm nga vài từ bỗng nhiên hệ thống điên cuồng nhắc nhở: "Nam chính dẫn bạn gái mới và nữ phụ cùng đi chơi với nhau."

"Cái gì!!"

"Bạn gái nam chính đang khiêu khích nữ phụ!!!"

"Cái gì!!!"

"QAQ kí chủ, sao anh không đi xem? Nhỡ đâu giá trị độc ác của nữ phụ lại tăng thì làm sao bây giờ?"

"Không muốn đi."

"???"

"Nói tôi hôi, xong lại cùng nam chính ra ngoài chơi. Đưa vở thì cô ấy không xem, hướng dẫn làm bài tập thì không làm, cứ nhất quyết đến cạnh nam chính tìm khổ. Tôi không đi!"

Cầu Cầu: Nhất định là kí chủ ghi hận lần trước nữ phụ nói anh ta hôi! Chắc chắn là vậy rồi!

"... Kí chủ, anh đừng giận nữa, nhiệm vụ quan trọng hơn."

"Tôi không giận!"

"QAQ nhưng mà theo như cốt truyện, hôm nay bạn gái nam chính sẽ cố ý đẩy nữ phụ xuống nước, hơn nữa nam chính còn không tin lời giải thích của nữ phụ. Nếu đúng theo như cốt truyện thì giá trị độc ác của nữ phụ nhất định sẽ lại tăng đó."

"..."

Cầu Cầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Kí chủ, anh thật sự không đi xem sao? Nữ phụ sẽ bị bắt nạt đấy."

Tô Cẩn Hồng mặt không cảm xúc thay giày đi ra cửa.

"Chú Vương, chú đưa con tới công viên sinh thái một chút."

"Được"

"Cầu Cầu, vốn dĩ tôi có thể rất hạnh phúc và vui vẻ, cậu biết là cái gì hại tôi không?"

Cầu Cầu không trả lời, nó dự cảm trước có một điềm xấu.

"Là anh chọn cái thế giới ngôn tình máu chó ba xu này hại tôi."

... Lại một ngày nữa bị ký chủ nam thẳng chụp mũ!!

Sau khi Tô Cẩn Hồng tới công viên sinh thái: "Cầu Cầu, tra giúp tôi xem hiện tại Lâm Miên Miên đang ở đâu?"

"Bọn họ đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, chắc là bạn gái nam chính sắp ra tay với nữ phụ rồi."

"Chỉ đường cho tôi đi, nhanh lên!"

"Được, kí chủ!"

Tô Cẩn Hồng vội vã chạy, vừa chạy vừa nhìn bốn phía: "Công viên này cũng không tệ lắm, lần sau có thể tới câu cá."

Câu cá cái quái gì?? Cầu Cầu đối với đầu óc của kí chủ mình không còn gì để nói: "Kí chủ, anh có thể nghiêm túc một chút được không?"

"Tôi không phải đang chạy sao!"

"..." Cầu Cầu: Tuy rằng anh đang chạy nhưng đầu óc anh toàn suy nghĩ cái gì vậy!!

Tô Cẩn Hồng vừa mới chạy tới bên hồ, còn chưa có kịp nghỉ đã nhìn thấy Lâm Miên Miên bị rơi xuống nước. Cậu ném áo khoác xuống đất rồi nhanh chóng nhảy xuống nước, bơi tới phía Lâm Miên Miên, vừa bơi vừa nói chuyện cùng hệ thống: "Tôi vừa đến hồ, cốt truyện liền cho Lâm Miên Miên rơi xuống nước. Nhìn thấy không, kí chủ của anh mới là đứa con cưng chân chính của trời."

Cầu Cầu khó có thể tin nổi, đối với kí chủ thẳng nam thì tuyệt vọng lắm rồi. Nữ phụ bị
rơi xuống nước, kí chủ còn ở đây khoe mình là con cưng của trời!!!

Lâm Miên Miên ở dưới nước đạp hoảng loạn, xung quanh toàn là nước, lắc lư mũi một chút, thoáng cái đã đến cổ.

Trên thuyền, Chu Nghiêu Bân sợ hãi kêu to: "Cứu mạng! Có người rơi xuống nước!"

Do hoảng loạn và sợ hãi nên nước vào mũi và miệng ngày càng nhiều, Lâm Miên Miên cảm giác bản thân càng ngày càng chìm xuống dưới, ý thức cũng có chút mơ hồ.

Ánh sáng mặt trời chiếu rực rỡ, Lâm Miên Miên bị ngâm trong hồ nước lạnh băng, nhìn lên chiếc thuyền nhỏ, miệng Chu Nghiêu Bân lúc đóng lúc mở... Giống như tất cả mọi thứ đều từ từ dần chậm lại..

Đột nhiên mặt hồ đang yên tĩnh bỗng chấn động dữ dội, Lâm Miên Miên cố gắng mở đôi mắt sắp nhắm lại thì nhìn thấy phía trước mặt mình có một thiếu niên đang bơi tới, giống như một thanh kiếm sắc bén chói lóa mắt, xé toạc mặt hồ đang yên tĩnh.

Cô mê man nhìn người thiếu niên trước mặt vươn tay....

"Khụ khụ khụ!"

Tô Cẩn Hồng đem áo khoác khoác thêm cho Lâm Miên Miên, vỗ vỗ sau lưng Lâm Miên Miên giúp cô dễ thở.

"Lâm Miên Miên, rất xin lỗi! Em không sao chứ? Từ Từ cô ấy không phải cố ý đâu." Chu Nghiêu Bận vội vội vàng vàng xin lỗi thay Vi Từ Từ.

Tô Cẩn Hồng nhìn quần áo của bản thân còn nhỏ nước, ngẩng đầu cười như không cười: "Chu Nghiêu Bân, việc xin lỗi này, tự mình nói thì mới có thành ý."

Mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được Tô Cẩn Hồng đang rất tức giận, chỉ có Chu Nghiêu Bân có mắt không tròng vẫn tiếp tục bảo vệ bạn gái mình.

"Nhưng mà Từ Từ không cố ý."

Tô Cẩn Hồng nhìn nam chính bộ dạng nhất mực thề sống thề chết bảo vệ bạn gái nở nụ cười, chậm dãi nói ra lời trào phúng: "Chu Nghiêu Bân, cậu như vậy mà được gọi là ưu tú? Có phải cậu cái gì cũng biết? Chuyện cô ta làm có phải cố ý hay không cậu đều biết rõ, vậy mà còn có thể thay cô ta xin lỗi! Sao cậu không nhận lời xin lỗi thay cho Lâm Miên Miên luôn đi?

Lời thoại hai người mà toàn một mình cậu nói hết, như vậy có phải tôi nên vỗ tay cho cậu? Cho cậu một cái ống phóng có phải cậu định bay giữa Ngân Hà và vươn tới những vì sao?"

Trong nháy mắt Chu Nghiêu Bân bỗng nổi điên: "Tô Cẩn Hồng, cậu bị thần kinh à? Lâm Miên Miên với cậu có quan hệ gì chứ? Cậu là cái thá gì?"

"Đủ rồi!" Lâm Miên Miên nhìn hai người sắp đánh nhau như trẻ con, nhìn anh Nghiêu Bân của cô, lần đầu tiên thấy thất vọng với Chu Nghiêu Bân như vậy. So sánh với...

"Tô Cẩn Hồng, thật sự rất... Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu lại cứu tôi một lần nữa. Chúng ta đi thôi." Đây là lần đầu tiên Lâm Miên Miên có lập trường đối nghịch rõ ràng với Chu Nghiêu Bân. Đôi mắt cô rủ xuống, tránh đi ánh mắt khó có thể tin được của Chu Nghiêu Bân.

"Miên Miên! Từ Từ thật sự không cố ý!" Chu Nghiêu Bân kéo cánh tay Lâm Miên Miên vội vàng nói.

"Anh Nghiêu Bân, không phải là anh đẩy em, anh không cần phải xin lỗi nữa!"

"Từ Từ, em mau nói với Miên Miên..."

"Không cần, em sẽ không nghe." Lâm Miên Miên dứt khoát nói, bỏ cánh tay Chu Nghiêu Bân ra đi về phía Tô Cẩn Hồng nhưng lại bị Chu Nghiêu Bân kéo trở về.

"Anh Nghiêu Bân, anh làm gì vậy? Anh buông tay ra."

"Em bị thằng nhãi này mê hoặc rồi! Hắn ta có cái gì tốt mà em cứ nhất quyết đòi đi cùng hắn."

Tô Cẩn Hồng bẻ tay Chu Nghiêu Bân, nắm cổ áo hắn nói: "Ít nhất bạn gái của tôi không đẩy cô ấy xuống nước."

Chu Nghiêu Bân giống như một quả bóng bị xì, lúng túng lùi một bước, trong lòng âm thầm ghi hận Tô Cẩn Hồng. Cũng không cố gắng giữ Lâm Miên Miên lại nữa.

"Miên Miên... Em về nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay thật xin lỗi."

Trên đường về, Tô Cẩn Hồng nhìn nữ sinh bên cạnh không nói một lời, vẫn luôn khóc nức nở, có chút không đành lòng lại hận sắt không thành thép!

Mắt chọn nam sinh của cô gái này quá tệ! May mà mình không có con gái, con gái như này chỉ khiến mình tức chết mất.

Cầu Cầu:??? Kí chủ tỉnh lại đi, tính đi tính lại anh mới có 26 tuổi, đừng làm bộ như một người cha già nữa được không?

"Hắn ta đối xử không tốt với cậu như vậy, cậu đừng thích hắn nữa."

- --

Lời tác giả:

Vở kịch nhỏ:

Tô Cẩn Hồng: Cậu là đồ ngốc sao? Hắn ta đối xử tệ với cậu như vậy cậu còn đi thích hắn?

Lâm Miên Miên: Cậu thì biết cái gì chứ!

Tô Cẩn Hồng cười dịu dàng: Tôi hiểu tất cả về cậu.

Lâm Miên Miên trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ cậu ta muốn thổ lộ với mình sao?

Tô Cẩn Hồng nói tiếp: Quy ngang giá ra thì cậu chỉ bằng cái rắm thôi.

Lâm Miên Miên:...

Ở đâu ra một tên nam thẳng đáng chết như này, kéo hắn xuống chém chết được không?

Tác giả: Nam thẳng cứng rắn ảo tưởng mình hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện