Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
Một giờ trôi qua nhanh chóng. Sau khi mấy người trẻ tuổi lần lượt biến ra vũ khí, bọn họ hưng phấn thảo luận với nhau.
Một anh chàng đầu cua trong số đó múa thanh đao ánh vàng lớn trên tay, khoe khoang với lũ bạn: “Cậu nhìn đao của tôi đi! Ngầu vl!” Một chàng trai khác tốt tính cười, gật đầu phụ họa:” Đúng vậy. Đẹp thật đấy. Của ai cũng đẹp.”
Chàng trai tóc húi cua nhíu mày, bất mãn phủ định:” Nào có, rõ ràng của tôi ngầu hơn.”. truyện tiên hiệp hay
Cô gái lúc trước không ngừng nhìn trộm Tô Cẩn Hồng cũng biến ra vũ khí thành công. Cô ấy vung cây rôi lập lòe ánh lửa trong tay, quấn quanh thanh đao của cậu tóc húi cua, kéo một phát. Mấy giây sau, anh chàng kia giống như không địch lại được dị năng của cô, thanh đao ánh vàng biến mất.
Anh chàng tóc húi cua vừa bực vừa nôn nóng, tức giận nói: “Lưu Yến, cô bị điên à? Cô ghen tị vì đao của tôi đẹp hơn cây roi nát của cô chứ gì!”
Lưu Yến nhún vai, thờ ơ nói: “Đao của anh đẹp thật đấy, dễ nhìn hơn anh nhiều.”
“Cô!”
Chàng trai đứng bên cạnh cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói:” Được rồi Yến Tử, đừng trêu Uông Hạc nữa.”
Lưu Yến nhai kẹo cao su trong miệng, không hề gì thổi bong bóng, nói:” OK, ok. Này Trần Hoán, vũ khí của anh là cái gì vậy?”
Trần Hoán ngượng ngùng đưa tay ra, biểu diễn cho bọn họ nhìn,” Đây.”
Một cây gậy màu nâu xuất hiện trong tay cậu, không có bất cứ hoa văn gì, chỉ là một cây gậy.
Lưu Yến không nhịn được cười ra tiếng:” Haha. Trần Hoán, của anh cũng…”
Cô ấy nuốt chữ ” xấu quá ” trở về, suy nghĩ một chút, uyển chuyển đổi một chữ khác:” Đơn giản quá đi.”
Uông Hạc không kiêng kị gì mà cười lớn tiếng nói:” Hahahahaha, A Hoán, của cậu xấu thật đấy, hahahahaha.” Anh ta vừa chê vừa liếc nhìn, nói thêm:” Giống như dùng đất để nặn ra vậy, lúc đó cậu nghĩ cái gì đấy?”
Lòng bàn tay Trần Hoán nắm chặt, cất cây gậy của mình đi, không để ý chút nào trả lời:” Không sao, dùng được là được.”
Lưu Yến không khách khí trách Uông Hạc:” Đúng vậy, vũ khí của Trần Hoán hơi xấu một chút nhưng cũng không có vấn đề gì. Không giống anh, vũ khí đẹp đấy nhưng chả có tác dụng. Bởi vì tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà.”
Uông Hạc nổi giận đùng đùng trợn to hai mắt, lỗ mũi như bốc khói.
“Cô!”
“Hừ, tôi đây là muốn tốt cho anh.”
Lưu Yến không khách khí mắng anh ta:” Nói như thể anh có thể đánh thắng được tôi vậy. Lần trước coi như tôi đánh lén, không tính. Cho nên có muốn thử lại một lần nữa hay không?”
Uông Hạc muốn chấp nhận nhưng lại sợ nếu thua sẽ càng mất mặt hơn. Sắc mặt anh ta khó chịu “hừ” một tiếng, nhìn ra chỗ khác, nhỏ giọng thầm thì:” Tôi sẽ không đánh với cô, kẻo người khác lại nói tôi đánh phụ nữ.”
Trần Hoán thấy Lưu Yến đã hơi tức giận, vội vàng hòa giải:” Được rồi, được rồi. Đều là bạn nhau, đánh với không đánh cái gì. Yến Tử, bạn phải đợi các cô ấy đúng không? Vậy chúng tôi về trước nhé?”
Lưu Yến tùy ý vẫy tay:” Bye bye.”
Trần Hoán dùng sức kéo Uông Hạc đi:” Đi thôi.”
” A Hoán, cậu ở bên nào vậy???”
Lưu Yến vô cảm nghe cuộc trò chuyện vụn vặt của bọn họ. Cô không có ý kiến gì với Trần Hoán, nhưng Uông Hạc quả thật là ngốc quá. Mỗi lần anh ta vừa mở miệng, cô không nhịn được muốn mắng. Vừa nãy anh ta khoe vũ khí của mình đẹp thế nào, rồi còn người nhạo, nói của người khác xấu. Hừ, có đẹp đi nữa thì cũng có ích lợi gì, dù sao cũng chả dùng được? Huống chi đánh không lại là đánh không lại, còn lấy lí do không đánh phụ nữ, đúng làhết nói nổi.
Lưu Yến vừa điên cuồng mắc ói trong lòng, vừa chán nản liếc nhìn xung quanh. Lúc cô ấy nhìn thấy Tô Cẩn Hồng, hai mắt sáng lên.
Trong lòng Tô Cẩn Hồng đã gọi hệ thống cả nửa ngày nhưng nó vẫn không phản ứng. Anh buồn bực gãi đầu, bất lực từ bỏ. Anh vốn định hỏi hệ thống có thể tra xem có cách nào theo đuổi con gái hiệu quả không. Kết quả thằng cha này đến thời điểm then chốt lại mất dạng.
Lúc anh đang nghĩ phải làm thế nào thì đột nhiên cảm thấy vai bị người khác chọc.
Lưu Yến đứng cạnh anh, ngại ngùng chào hỏi:” Hi anh. Anh cũng là người ở căn cứ sao? Hình như em chưa từng nhìn thấy anh.”
Tô Cẩn Hồng:” Ừ.”
“Vậy tại sao anh không cùng mọi người học cách biến ra vũ khí? Em thấy anh đã đứng đây một lúc rồi nhưng chưa từng nhúc nhích tí nào.”
Tô Cẩn Hồng kìm nén sự cáu kỉnh trong lòng, thản nhiên nói:” Tôi biết rồi.”
Lưu Yến ngượng ngùng nói:” Ồ, vậy à.”
Hai người rơi vào yên lặng, bầu không khí trở nên lúng túng.
Tô Cẩn Hồng nhíu mày, lạnh nhạt nói:” Còn gì nữa không?”
” Vậy vũ khí của anh như thế nào? Có thể cho em xem không?”
Nói xong Lưu Yến cảm thấy hối hận, cảm thấy những lời này thật là vô lễ. Cô hơi phiền muộn, gò mã đỏ ửng, nhỏ giọng xin lỗi:” Xin lỗi anh, em bất lịch sự quá…”
” Không làm được.”
Lưu Yến kinh ngạc nhìn anh, nhất thời không rõ anh vừa nói gì.
“Hả?”
Tô Cẩn Hồng lời ít ý nhiều, giải thích:” Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Anh thấy cô gái này giống như còn muốn nói cái gì, bèn chỉ sau lưng cô, nhắc nhở:” Bạn cô đến rồi.”
Bạn tốt của Lưu Yến nhào tới:” Yến Tử~”
Lưu Yến kéo cô ấy ra, tiếc nuối quay đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, nhẹ giọng nói:” Vậy bọn em đi đây, bye bye.”
Tô Cẩn Hồng lễ phép gật đầu:” Tạm biệt.”
Lưu Yến và bạn xoay người rời đi, Tô Cẩn Hồng lập tức dời tầm mắt, không lưu luyến chút nào.
Lưu Yến lặng lẽ quay đầu lại nhìn anh, vừa mới nghiêng đầu đã bị bạn tốt đánh một cái:” Khai mau! Hai người vừa mới nói gì?!!”
Lưu Yến ngượng ngùng đẩy cô ấy ra, giả vờ thiếu kiên nhẫn nói:” Chả nói gì cả, sao cậu lại hóng hớt như vậy.”
Bạn tốt đã quá quen với tính cách của cô, hoàn toàn không bị bộ dáng giả vờ tức giận của cô dọa sợ, hứng thú bừng bừng mà truy hỏi:” He he he, nhìn xem, mặt cậu đỏ như vậy. Nói mau nói mau! Rốt cuộc hai người đã nói cái gì?”
Lưu Yến không chịu được cô ấy lôi kéo, nhỏ giọng nói:” Mình chỉ hỏi xem tại sao anh ấy không đi học biến vũ khí cùng mọi người.”
” Sau đó thì sao?!!”
Lưu Yến nghi hoặc, không chắc chắn nói:” Anh ấy nói đã biết, nhưng lại không sử dụng được, bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mình cũng không biết ý anh ấy có phải là cái mình nghĩ không.”
Bạn tốt suy nghĩ một chút, đột nhiên cực kì kích động vỗ mạnh vào bả vai Lưu Yến:” Đúng rồi, mình nhớ ra rồi! Không phải mấy ngày trước Bạch Kiêm đưa hai người trở về hay sao? Có phải là người phụ nữ dạy chúng ta biến hóa vũ khí cùng với anh ta hay không? Vì từ trước đến nay mình chưa từng thấy bọn họ.”
Bạn tốt cau mày gõ ngón tay, cố gắng nghĩ lại:” Mình nghe Uông Hạc nói, lúc người con trai kia được đưa về giống như bị thương rất nặng. Bạch Kiêm sắp xếp cho bọn họ ở chỗ riêng biệt, sợ mọi người bị ảnh hưởng. Nhưng mà mình cũng chưa nhìn thấy nên cũng không chắc có đúng hay không. Không thì ngày mai chúng ta hỏi lại Uông Hạc xem?”
” Dẹp đi, mình không muốn hỏi anh ta đâu. Ngày mai mình sẽ trực tiếp đi hỏi… Ơ, mình còn chưag biết anh ấy tên gì!”
Số người thành công càng nhiều, rất nhanh đã được gần một nửa.
Bạch Kiêm nhìn đồng hồ:” Ngôn Hi, hôm nay đến đây thôi, đã trễ lắm rồi. Ngày mai lại tiếp
tục nhé?”
Cố Ngôn Hi cười, gật đầu:” Được, làm phiền anh rồi.”
Bạch Kiêm lắc đầu, cười lớn:” Là chúng tôi làm phiền em, tối nay vất vả rồi, nhanh về ngủ đi.”
Cố Ngôn Hi đi về phía Tô Cẩn Hồng, khi khoảng cách hai người ngày một gần, ánh mắt Tô Cẩn Hồng cũng càng ngày càng sáng. Lúc cô giơ tay lên, Tô Cẩn Hồng quen thuộc cúi đầu xuống, để cô xoa mái tóc ngắn của mình.
Cố Ngôn Hi xoa xoa, cảm nhận được cảm giác châm chích đâm vào lòng bàn tay, lại thêm một chút thoải mái, tâm trạng cũng khá hơn chút,” Chờ sốt ruột rồi hả?”
Tô Cẩn Hồng lấy khối Rubik từ trong túi ra, ánh mắt lấp lánh:” Chị nhìn này.”
” Ồ, siêu vậy.”
Cố Ngôn Hi kinh ngạc nhận lấy, phát hiện mỗi mặt Rubik đều đã về cùng một màu.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Cẩn Hồng mở to mắt, mong đợi nhìn mình, dáng vẻ như muốn được khen.
Cô cười cong cong đuôi mắt, không nhịn được véo mặt anh:” Sao em lại đáng yêu như vậy! Giống hệt trẻ con, lại còn muốn khen thưởng. Ồ, không đúng…”
Cố Ngôn Hi lui về sau một bước, tỉ mỉ quan sát anh một lần:” Phải nói là em giống con cún con* mới đúng.”
( * Cún con: “小奶狗” chỉ những chàng trai thích lái máy bay, yêu thích chị gái lớn hơn tuổi; thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần và hay ghen.)
” Nghĩ xem bản thân muốn thưởng gì đi, chị gọi điện thoại cho bố mẹ đã.”
Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Anh không muốn được khen thưởng đâu, là muốn cô vui vẻ mà thôi. Haiz, nhưng mà có thưởng cũng không tệ.
Nhưng nhớ đến những từ phía sau khiến anh không nhịn được cau mày.
Cún con?
Đây là ý gì? Chẳng lẽ không phải nói đến chú chó mới sinh à? Hay nó còn có ý nghĩa nào khác?
Anh cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ. Anh là một người đàn ông cao một mét tám, tay to, chân to, có chỗ nào giống với con cún con?
Tô Cẩn Hồng đờ đãn.
Anh yên lặng ghi nhớ cái từ ” cún con” này, định ngày mai tìm người hỏi xem nó có nghĩa gì khác không.
Mấy phút sau, Cố Ngôn Hi trở lại, hết sức bình tĩnh nhưng giọng nói lại chứa đựng sự run rẩy.
” Cẩn Hồng, chị không liên lạc được với bố mẹ.”
Tô Cẩn Hồng lập tức ngẩng đầu:” Có phải điện thoại tắt máy rồi hay không?”
Cố Ngôn Hi lắc đầu, khẳng định nói:” Không thể nào, chị gọi vào máy bàn.”
Tô Cẩn Hồng:” Chị đã gọi vào điện thoại di động của hai bác chưa?”
” Gọi rồi nhưng tắt máy.”
Cố Ngôn Hi sốt ruột, lập tức quyết định:” Chị không chờ được nữa, bây giờ chị phải đi ngay lập tức.”
Tô Cẩn Hồng cố gắng bình tĩnh lại, nói:” Bây giờ chị đi cũng không vào được thành phố. Bây giờ là buổi tối, trong thành phố rất nguy hiểm.”
Cố Ngôn Hi xoay người rời đi:” Chị biết.”
Tô Cẩn Hồng kéo cô lại:” Chị định làm gì đấy?”
Cố Ngôn Hi không thay đổi biểu cảm, nói:” Đi thu dọn đồ đạc.”
Tô Cẩn Hồng đứng trước mặt cô, phân tích cho cô từng chút một:” Bây giờ đã trễ như vậy rồi, zombie nhiều hơn ban ngày. Chiến đấu vào ban đêm chúng ta cũng không có bất kỳ ưu thế nào. Cho dù bây giờ chị đi, có lẽ cũng không thay đổi được cái gì. Không bằng chờ đến sáng mai hỏi Bạch Kiêm xem có ai muốn đi cùng đến thành phố S không. Hôm nay em nhìn bản đồ, thấy nơi này cách thành phố S không xa, đồ đạc của hai mươi người bọn họ chắc cũng cần bổ sung. Em đoán có lẽ mấy ngày nữa bọn họ sẽ đi thu thập đồ đạc. Tốt nhất là để ngày mai hỏi bọn họ xem có thể lập thành một nhóm không.”
Cố Ngôn Hi dừng bước chân lại, che mặt tựa vào tường, nước mắt chảy xuống theo kẽ ngón tay. Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ mình có thể đã gặp phải chuyện gì bất trắc, cô tuyệt vọng hết sức. Cô đang trách tại sao mình lại không rời đi từ hai ngày trước. Nhưng khi đó Tô Cẩn Hồng sống chết không rõ, nếu cô đi thì không biết căn cứ có ném thằng bé ra ngoài hay không. Cô không thể để thằng bé một mình ở lại nơi này. Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy không có cách nào.
Tô Cẩn Hồng đau lòng nhìn cô, cẩn thận ôm cô vào lòng, vụng về vỗ vỗ sau lưng Cố Ngôn Hi:” Chỉ một đêm thôi, hai bác nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Có thể là hai người đã rời đi chỗ khác, hợp lại với những người khác giống như chúng ta vậy. Không có ở nhà, mà điện thoại lại hết pin cho nên mới không liên lạc được. Sáng mai chúng ta sẽ nói với Bạch Kiêm muốn đi thành phố S, sau đó đi đón hai bác về được không? Đừng khóc nữa, nhé?”
Cố Ngôn Hi thút thít từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mong muốn tìm sự khẳng định trong lời nói của anh:” Họ sẽ không sao đúng không?”
Tô Cẩn Hồng nhìn những giọt nước mắt của cô, cảm thấy tim mình cũng sắp vỡ tan. Anh dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho cô, khẳng định nói:” Nhất định.”
” Không phải chị mới nói muốn thưởng cho em sao?”
Cố Ngôn Hi mờ mịt nhìn anh, không biết tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến cái này.
Tô Cẩn Hồng đỡ Cố Ngôn Hi, chân thành nhìn vào mắt cô, từng câu từng chữ nói:” Em muốn phần thưởng đó ngay bây giờ.”
” Em muốn chị bảo đảm phải lên giường ngủ ngay lập tức. Không được nghĩ gì, sáu giờ sáng mai thức dậy.”
” Những vấn đề khác để em giải quyết, chị chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được. Em bảo đảm ngày mai khi chị thức dậy là chúng ta có thể đi.”
—
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Cố Ngôn Hi: Có lúc đời người là như vậy, chỉ có một con đường có thể đi, trời cao không cho ta sự lựa chọn nào khác.
Tô Cẩn Hồng: Em là con đường của chị. Chị gái nhỏ muốn đi không?
Cố Ngôn Hi:…
Mấy ngày nay tôi đang sửa lại cái thế giới thứ hai. Bây giờ nhìn lại thật khó mà nhìn thẳng… Khi ấy tôi viết cái kết cục gì vậy… Sau này chắc sẽ sửa lại toàn bộ.