Edit: Súp Lơ
Beta: Xanh
Cố Ngôn Hi không ngại cây gậy sắp đập vào người mình, bất đắc dĩ nói: “Ba, không phải hôm qua con đã nói với ba rồi sao? Đứa bé kia không phải của con, con và Tô Cẩn Hồng chỉ đơn giản là…”
Cô nhớ lại chuyện đêm qua, xấu hổ ngừng lại, mấy từ chỉ là bạn bè đơn thuần không thể nói ra khỏi miệng.
Cha Cố nhạy bén phát hiện có gì đó, tiếp tục ép hỏi: “Chỉ là gì?”
Tô Cẩn Hồng nói tiếp: “Chú Cố, cháu và Ngôn Hi đơn giản là quan hệ theo đuổi. Cháu theo đuổi cô ấy còn cô ấy đang suy nghĩ. Khi virus mới bùng nổ, cô ấy nói phải quay về tìm hai người, cháu lo lắng cô ấy đi một mình không an toàn nên cũng đi theo. Ngày hôm qua đã làm hai bác hiểu lầm, cháu rất xin lỗi.”
Cha Cố tức giận trừng mắt nhìn anh: “Vậy cha mẹ cậu đâu? Cậu không quan tâm đến cha mẹ mình à?”
Tô Cẩn Hồng bình tĩnh đáp: ” Hơn một năm trước ba mẹ cháu đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Trong nhà chỉ còn mình cháu.”
Cha Cố khô khan nói: “……..Xin lỗi cháu.”
Sau đó lại không nhịn được hỏi tiếp: “Lúc ba hỏi hai đứa…..”
“Chúng cháu nói đứa trẻ không phải con của chúng cháu nhưng bác lại không tin.”
Cha Cố nghĩ một lúc, hình như đúng là vậy. Im lặng một hồi, ông nhìn Cố Xảo khó mà tin nói: “Nhưng mà đứa bé này thực sự là hai đứa trùng hợp gặp được trên đường? Còn nói mình họ Cố?”
Cố Ngôn Hi nhỏ giọng than thở. Cô vừa vào cửa nhà thì mọi chuyện đã đổ ập hết lên đầu cô.
“Con đã giải thích rất nhiều lần nhưng lúc đó hai người không ai nghe lời con cả. Đứa bé này thực sự họ Cố, trước đây chúng con cũng không biết.”
Cha Cố: “………Cố Xảo, trùng hợp thật đấy!”
Cha Cố lùi lại, ngồi lên ghế sô pha, tay bóp trán bắt đầu than thở. Ông hối hận xanh cả ruột, tối qua không nên cho hai đứa nó ngủ một phòng! Nhưng cũng tốt, may mà không phải người yêu.
Mẹ Cố liếc nhau với Cát Vấn Vấn, không hẹn mà cùng nhau đối xử với Tô Cẩn Hồng rất khách khí. Mẹ Cố: “Vậy thì, Tiểu Tô cứ làm việc của cháu đi, để các dì thu dọn chỗ này là được.”
Cát Vấn Vấn: “Đúng đó, cháu đã giúp rất nhiều rồi.”
Tô Cẩn Hồng vội vàng nói: “Không sao ạ, đây là việc cháu nên làm.” Anh anh vẫn chưa quen với sự xa cách của mẹ Cố và Cát Vấn Vấn, nhất thời luống cuống. Anh không hề có xíu kinh nghiệm ứng phó nhà gái nào.
Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng là gánh nặng đường xa!
Mẹ Cố nháy mắt với Cố Ngôn Hi đang đứng ở cửa: “Cái con bé này, đứng đực ra đó làm gì, còn không lại đây giúp đỡ?”
Cố Ngôn Hi xoa mặt, ngáp một cái: “Đây mẹ.”
Mẹ Cố nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, giận sôi máu.
“Con gái con đứa lười biếng như vậy còn ra thể thống gì. Bình thường ở nhà thì thôi, Tiểu Tô còn ở đây, con mau đí đánh răng rửa mặt rồi qua giúp, chúng ta phải đi ngay.”
Cố Ngôn Hi ngáp một cái rồi đáp: “Con biết rồi.”
Hơn bảy giờ mọi người mới chuẩn bị xong.
Tô Cẩn Hồng vừa chờ bọn họ, vừa lặng lẽ vén lên một góc mành, âm thầm quan sát tình hình bên ngoài. Điều làm anh lo lắng là hôm nay zombie đi lại bên ngoài nhiều một cách bất thường, tiếng kêu gào không ngừng, đám zombie nhộn nhịp lạ.
Tô Cẩn Hồng yên lặng buông mành đi đến bên người Cố Ngôn Hi, thừa dịp Cát Vấn Vấn không để ý thu hết đồ của cha mẹ Cố vào trong không gian.
Tuy cha Cố biết anh có một chút tài năng kì lạ nhưng khi nhìn thấy đồ đạc bỗng nhiên biến mất thì vẫn choáng váng, chứ đừng nói đến mẹ Cố vốn chưa biết gì.
Mẹ Cố há hóc, suýt nữa kêu lên nhưng cha Cố lắc đầu, ngón tay đặt trên miệng, ý bảo bà đừng nói gì.
Mẹ Cố yên lặng ngậm miệng, nghi ngờ nhìn Tô Cẩn Hồng giống như muốn hỏi đồ biến đâu mất rồi.
Cha Cố phức tạp nhìn thoáng qua Tô Cẩn Hồng, giải thích thay anh: “Đây là bí mật lớn nhất của Tiểu Tô, tôi nói cho bà sau.”
Tô Cẩn Hồng lấy từ không gian ra hai cái balo rỗng, ý bảo cha mẹ Cố đeo lên lưng.
Anh nhẹ giọng nói: “Phiền chú dì giả vờ một xíu, tình huống hiện tại không có balo dễ gây chú ý.”
Mấy người họ từ từ đi ra ngoài, Tô Cẩn Hồng mở đường, Cố Ngôn Hi khóa đuôi, để người già và trẻ nhỏ đi giữa. Nhưng càng đi ra ngoài thì âm thanh truyền đến càng rõ ràng, cha mẹ Cố lại càng lo lắng.
Mới ra khỏi tòa nhà, Tô Cẩn Hồng đã có cảm giác giống như ngày hôm qua, loại cảm giác bị người rình rập.
Tô Cẩn Hồng cân nhắc một chút, yên lặng đánh giá xung quanh, trừ mấy con zombie chậm chạp rải rác xung quanh thì cũng không thấy có gì khả nghi.
Tô Cẩn Hồng đến cạnh Cố Ngôn Hi, hạ giọng: “Cẩn thận một chút, em thấy mọi chuyện không bình thường.”
Cố Ngôn Hi gật đầu, nghiêm túc đáp: ” Chị cũng thấy vậy, luôn có dự cảm không tốt.”
Chẳng mấy chốc dự cảm của bọn họ đã trở thành hiện thực.
Cha mẹ của Cố Ngôn Hi ở bên trong khu nhà, càng đi ra ngoài thì số zombie gặp phải cũng càng nhiều.
Lúc mới đầu thì Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi còn xử lý nhanh gọn nhưng khi số zombie nhiều lên thì bọn họ cũng bắt đầu kiệt sức.
Trên trán Cố Ngôn Hi đẫm mồ hôi, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Cha Cố không biết kiếm đâu ra một cái xẻng, vung rất mạnh mẽ, mẹ Cố và Cát Vấn Vấn cũng không nhàn rỗi. Họ cầm một cây gậy dài, cố gắng đẩy zombie ra xa. Ngay cả Du Du mới mười hai tuổi cũng cầm một cây gậy dài cố gắng đuổi zombie.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, càng gần đến cửa, tốc độ đi ngày càng chậm.
Tô Cẩn Hồng lại không quan sát tình huống xung quanh.
Anh nhắm mắt lại, năng lượng trong cơ thể tự động vận chuyển, đầu tiên đả thông một kinh mạch, sau đó lại vận hành theo một quỹ đạo kỳ dị.
Anh yên lặng nhắm mắt lại, không nghĩ đến bất cứ việc gì, đầu óc trấn tĩnh chưa từng có, dùng một phương thức kì diệu cảm nhận năng lượng trong cơ thể.
Ngọn lửa dần dần hợp lại làm một với anh, thanh đao do dị năng biến ra trong tay trở nên thân thuộc hơn, giống như bản năng trời sinh,
nghĩ đến là đao xuất hiện.
Lưỡi đao duyên dáng xẹt qua cổ một con zombie, lúc này anh giống như tử thần của zombie, dùng tốc độ cực nhanh chấm dứt sự sống vô vọng của bọn chúng.
Anh như bước vào một cảnh giới huyền diệu, mỗi một hành động đều là bản năng. Sẽ không biến mất cũng không sai lầm.
Nhát đao cuối vung ra mang theo một luồng năng lượng hợp lại bay trên không trung, lấy Tô Cẩn Hồng làm trung tâm, toàn bộ zombie trong bán kính 5m ngã hết xuống đất.
Kiếp trước anh từng là một kiếm tu khổ luyện nhiều năm, sau đó ở ẩn chuyển sang tu đao pháp. Trình độ đao pháp của anh không thua kiếm pháp chút nào!
Cố Ngôn Hi kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt ngập tràn nghi vấn.
Tô Cẩn Hồng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của Cố Ngôn Hi thì giải thích qua loa: “Em vừa mới ngộ ra một vài đạo lí.”
Thanh đao vô hình trong tay anh lấp lánh rực rỡ, nhưng lại có xu hướng ngưng kết thành một vật thể thực sự.
Giờ đây Tô Cẩn Hồng cầm bảo đao trong tay, lần đầu tiên cảm thấy tự tin ở thế giới này. Cho dù zombie lần trước có xuất hiện trước mặt anh ngay lúc này thì anh cũng có toàn lực chiến đấu.
Cầu Cầu vừa mới tỉnh giấc đã nghe thấy nội tâm của Tô Cẩn Hồng, nó mỉa mai nói: “Đúng vậy, có toàn lực chiến đấu, để tôi kiểm tra cho anh một chút. Xác xuất rút lui thành công là 17,5%. Ờm, không đến 20%.”
Tô Cẩn Hồng: “……………”
Anh không đáp lại Cầu Cầu, sau khi nắm chắc kĩ thuật, tốc độ dọn đường tăng lên nhanh chóng.
Bọn họ đi ra ngoài một cách thuận lợi, mới vừa tìm được một chiếc limousine thì thấy đám zombie chạy tới chỗ họ.
Tô Cẩn Hồng không nhịn được chửi thầm một tiếng, sau đó quyết đoán mở cửa xe: “Lên xe nhanh!!!”
Cố Ngôn Hi bế Cố Xảo lên xe, sau khi tất cả mọi người đã lên xe thì con zombie chạy nhanh nhất chỉ còn cách họ mấy mét. Ngay cả những người hiếm khi ra khỏi nhà như cha mẹ Cố cũng nhận ra sự kì quái.
Mẹ Cố do dự nói một câu: “Sao tôi thấy như chúng đang nhắm vào chúng ta?”
Tô Cẩn Hồng dậm chân ga, gương mặt tuấn tú căng lên: “Trước tiên cứ thử xem có ra được thành phố không đã, nếu không…”
Tô Cẩn Hồng không nói hết nhưng tất cả mọi người đều hiểu được. Cố Xảo sợ hãi vùi đầu vào lòng Cố Ngôn Hi, cô nhẹ nhàng an ủi vỗ về nó: “Không sao đâu, anh chị sẽ bảo vệ em.”
Du Du cũng đang nắm chặt góc áo của mẹ, rồi giống như không muốn để lộ sự sợ hãi của bản thân nên lại lặng lẽ thả tay ra.
Tô Cẩn Hồng nhếch môi, thấy hơi bực, cái cảm giác bị người ta rình rập lại xuất hiện.
Điều khiến anh lo lắng nhất là đám zombie này bị người điều khiển, bao vây truy đuổi bọn họ, đúng là một kế hoạch tốt. Mà con zombie chúa có thể điều khiển nhiều zombie như vậy, cũng không tầm thường.
Nghĩ vậy, anh lạnh cả sống lưng. Nếu đúng như anh nghĩ thì bọn họ đã bị theo dõi từ lúc rời khỏi khu nhà.
Quả nhiên, sau khi Tô Cẩn Hồng đổi vài con đường có thể đi ra ngoài thành phố đều gặp rất nhiều zombie. Gương mặt anh nặng nề dần.
Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ bị ép trở lại khu nhà.
Tô Cẩn Hồng: “Chị Ngôn Hi lái xe được không?”
“Được.”
Tô Cẩn Hồng phanh gấp, mọi người chúi heets về phía trước.
Anh nhanh chóng ra khỏi xe, nói với Ngôn Hi: ” Chị cứ lái xe đi thẳng, em sẽ ở trên dùng dị năng mở đường.”
Cố Ngôn Hi nhanh chóng ngồi lên ghế lái, gạt cần số, đạp ga, xe lao thẳng vào giữa đám zombie, Tô Cẩn Hồng ở trên nóc dùng dị năng mở đường cho cô.
Xe cán qua một đống zombie, mọi người lại dấy lên hy vọng.
Tiêu Mục đứng nhìn trên nóc một tòa nhà cách bọn họ rất xa. Gã cảm thấy thú vị khi nhìn Tô Cẩn Hồng: “Thật là thú vị.”
Tiếu Mục không cần để tâm đến thời tiết nữa nhưng gã vẫn mặc một bộ đồ phù hợp với thời tiết bên ngoài, vạt áo khoác tung bay theo gió. Tay trái cắm trong túi, tay phải tùy ý búng tách một cái: “Cho cậu xem các cục cưng của tôi.”
Xe sắp ra khỏi thành phố, Tô Cẩn Hồng đột nhiên phát hiện càng về sau, zombie càng thêm nhanh nhẹn, giỏi tránh né.
Tô Cẩn Hồng giải quyết phần lớn zombie, chỉ còn ba bốn con may mắn sót lại. Trông chúng cũng giống con người nhưng cao to hơn người thường nhiều, cũng nhiều hơn mấy chi. Điều đó giúp tốc độ tấn công của chúng nhanh hơn con người nhiều.
Thấy mấy con zombie sắp phá cửa kính, thấy rõ móng tay dài màu tím, trong đó có con đã sắp chạm được vào cửa xe.
Tô Cẩn Hồng nghiến răng, trán đầy mồ hôi, năng lượng vận chuyển điên cuồng, gần như sắp nổ tung.
“Lũ rác rưởi! Cút ngay cho tao!”
Xung quanh chiếc xe đột nhiên bị một tầng kết giới bao phủ, một ngọn lửa màu lam ẩn hiện. Con zombie mới vừa vươn móng vuốt kia đã lập tức trở thành tro bụi, tuy không cảm thấy đau đớn nhưng nó bỗng kêu lên một tiếng thê lương!
—
Lời tác giả: Xin phép nghỉ này mai..
Chúc mọi người năm mới vui vẻ trước đã!