Edit: X
Beta: Xanh
Sở Tử Phong vội vàng xoay người nôn khan, cố gắng nôn ra thứ vừa nuốt phải. Tô Cẩn Hồng không để ý đến hắn, tay phải vung lên, một giọt chất lỏng bay ra sau tai Lâm Tích Nghiên.
Lâm Tích Nghiên trơ mắt nhìn chất lỏng bay về phía cô, không kịp tránh, sau tai đột nhiên cảm thấy lành lạnh. Cô không nhịn được sờ tai, không có gì bất thường.
Cô nghiêng đầu nhìn dáng vẻ thảm hại Sở Tử Phong, lo lắng, nhưng mà từ thâm tâm, cô không cho rằng người mặc đồ đen kia ném cái gì nguy hiểm về phía mình.
Lâm Tích Nghiên bình thản chắp hai tay hành lễ, “Tiền bối, xin hỏi ông vừa cho tôi cái gì vậy?”
Tô Cẩn Hồng nở nụ cười trầm thấp, Lâm Tích Nghiên không khó nghe ra vài phần sung sướng trong thanh âm của anh, thầm nghĩ anh tốt đẹp hơn vài phần.
“Người tốt xứng đáng với thứ tốt, kẻ xấu thì phải chịu điều xấu.”
Lâm Tích Nghiên không khỏi nhíu mày, suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của anh, lại thấy người mặc áo đen đưa tay tới trước mặt Sở Tử Phong, năm ngón tay mở ra đung đưa qua lại trước mặt hắn.
Sở Tử Phong bị hút tới trước mặt Tô Cẩn Hồng bằng một lực khổng lồ, hắn không cách nào tránh thoát được luồng năng lượng này, không thể động đậy, chỉ có thể phẫn nộ nhìn người mặc áo đen trước mắt, nhưng chỉ thấy được một cái miệng động đậy.
Tô Cẩn Hồng thờ ơ đối mặt với bộ dạng thảm hại của Sở Tử Phong, bình thản, “Cậu vừa nuốt vào một con trùng, tên nó là Tình Nghĩa, tương ứng với thứ sau tai của cô gái này.”
“Trùng này lấy tên là Tình Nghĩa, đương nhiên sẽ liên quan tới tình nghĩa. Nếu cô ấy chết, cậu cũng sẽ nổ tan xác mà chết. Nếu cô ấy bị thương, cậu sẽ thay cô ấy nhận sự đau đớn gấp mấy chục lần, thậm chí tâm tình cô không tốt, tinh thần cậu cũng sẽ không yên, khó có thể tu luyện chi cảnh. Nếu cậu muốn tổn thương cô, như vậy sự công kích này sẽ hoàn trả lại gấp đôi.”
“Một khi đã nuốt vào, trùng này sẽ hòa hợp với người thành một thể, từ nay về sau, nó là cậu, mà cậu cũng là nó. Cả cuộc đời này đều không thể lấy ra. Cho dù về sau cậu có đột phá tới nguyên anh, linh động, thậm chí phi thăng thành tiên, cũng sẽ gắn chặt với nó.”
Mỗi một câu nói của Tô Cẩn Hồng đều khiến sắc mặt Sở Tử Phong trắng thêm một phần, cho đến khi anh nói xong, Sở Tử Phong mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt tan rã.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Tô Cẩn Hồng vừa long phần nào, thu lại khống chế đối với hắn, mặc cho hắn rơi xuống mặt đất.
Sở Tử Phong lui về sau mấy bước, hoảng hốt sờ sờ cổ. Điều chỉnh hơi thở, hắn bình tĩnh lại, tuy rằng mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng giọng nói cũng được coi là bình tĩnh.
Sở Tử Phong đánh liều hỏi: “Tiền bối, sao tôi biết được ông có lừa tôi không?”
Tô Cẩn Hồng đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, không cảm thấy kỳ quái, “Cái này dễ. Cậu thử cầm kiếm đâm cô ấy là biết ngay thôi.”
Sở Tử Phong cầm kiếm đâm về phía Lâm Tích Nghiên, cô né đi, lại nhìn thấy Sở Tử Phong trước mặt bị một bức tường vô hình bắn ngược lại, tay phải hắn bị đâm thủng, máu chảy như trút nước.
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy bộ dạng này của Sở Tử Phong, sự sung sướng dâng lên.
Sau khi anh bị ép rời khỏi Huyền Linh Tông, phải giả dạng để che giấu tung tích ở giới tu chân. Vừa phải trốn tránh sự truy lùng của tông môn, còn phải kiếm linh thạch để tu luyện, trải qua không ít trận chiến sinh tử, hiện tại mới có thể đạt đến tu vi nhất định để bảo vệ bản thân.
Tu vi càng cao, sự lo lắng của Tô Cẩn Hồng cũng giảm bớt, không coi đệ tử Huyền Linh Tông giống như rắn rết nữa, đôi khi anh còn giả dạng thành người khác, đánh bạo tiếp cận đệ tử Huyền Linh Tông ra ngoài du lịch. Đối xử với bọn họ thật tốt, tâng bốc này nọ là lấy được một ít tin tức của Huyền Linh Tông.
Từ miệng của đám đệ tử của Huyền Linh Tông, Tô Cẩn Hồng biết được Ôn Thanh Từ bị tông môn tước đoạt thân phận đệ tử chân truyền, nhốt ở đỉnh hoang 50 năm, ngã xuống vực sâu, bị người khác trào phúng dẫm đạp.
Từng có đệ tử Huyền Linh Tông âm hiểm giả dối, hám lợi nói cho Tô Cẩn Hồng biết, trong giọng khó nén sự cười nhạo, “Hừ, Ôn Thanh Từ đúng là ngu xuẩn. Anh xem, nếu cô ta báo chuyện này cho tông môn, công lao phải lớn đến mức nào chứ. Nhưng mà cô ta lại giúp linh thú kia chạy trốn, sau này Sở Tử Phong báo với tông môn, linh thú trốn được rồi thì cô ta phải chịu phạt. Còn Sở Tử Phong thì sao? Nhân cơ hội này một bước lên trời, trùng hợp thực lực lại lớn mạnh, trong nhất thời trở thành thanh niên tài tuấn ở tông môn mà chạm tay là bỏng.”
Tô Cẩn Hồng nghe vậy, nghiến răng, cố gắng nhếch miệng cười hỏi: “Vậy nữ tu kia thì sao?”
Đệ tử Huyền Linh Tông không kiêng nể gì rót rượu vào chén, dù sao cũng không tốn linh thạch của hắn. Cảm giác say dâng lên, gò má hắn ửng đỏ, ngữ khí cười nhạo lại đáng khinh: “Ha ha, bình thường nữ tu kia kiêu ngạo như nào? Bây giờ không phải chịu người khác thóa mạ sao. Huống chi thiên phú Ôn Thanh Từ rất cao, trước kia làm sao có cơ hội tiếp xúc, lại thêm khuôn mặt ngàn năm lạnh như băng khiến người khác ngứa ngáy. Vừa vặn thay lần này cô ta bị nhốt, những tên đệ tử như bọn tôi mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi với cô ta. Tôi với bạn tốt từng đi qua một lần, đồng môn vây xem cô ta nối liền không dứt. Chậc chậc, dung mạo kia, khí chất kia, thật sự quá tuyệt! Tôi chỉ muốn nói, ha ha ha, nếu có cơ hội ân ái với cô ta, có chết cũng đáng.”
Tô Cẩn Hồng nhìn bộ dạng thèm khát của hắn, không bình tĩnh nổi, lửa giận trong cơ thể xoay chuyển, hai tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế.
Đệ tử Huyền Linh Tông thấy anh có gì không đúng, giơ tay khoác lên vai hắn, “Sao vậy người anh em?”
Thời khắc Tô Cẩn Hồng bị hắn chạm vào, rốt cuộc không nén được lửa giận, tay phải gập lại đánh vào đan điền của hắn, trực tiếp đánh xuyên qua đan điền.
Tên kia bị đánh cho choáng váng, Tô Cẩn Hồng cải trang, thần không biết quỷ không hay rời đi. Anh dùng thân phận với gương mặt giả, cho dù đệ tử Huyền Linh Tông báo với tông môn, cũng không thể tra ra anh.
Sau này khi gặp lại một đệ tử khác của Huyền Linh Tông mới biết được tu sĩ kia bởi vì căn cơ tu luyện bị phế, bị đồng môn trào phúng xa lánh, cuối cùng không thể không rời khỏi tông môn.
Tô Cẩn Hồng gánh trên vai áp lực, ngày đêm không ngừng tu luyện, thầm mong một ngày tu luyện thành công, cứu Ôn Thanh Từ khỏi Huyền Linh Tông. Cho đến một ngày anh nghe được tin Ôn Thanh Từ đột phá cảnh giới ở đỉnh hoang, sau khi xuất quan, ngắn ngủi vài năm đạt tới kim đan kỳ, được tông môn khôi phục lại thân phận đệ tử chân truyền, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Mây đen trong lòng như được xua tan phần nào.
Vì chuyện của Ôn Thanh Từ, lúc Tô Cẩn Hồng nghe nói Sở Tử Phong ở tông môn thuận buồm xuôi gió, nghĩ lại thời niên thiếu tốt đẹp với hắn, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Nếu Sở Tử Phong không nhớ tình nghĩa thì anh với Sở Tử Phong cũng không còn tình cảm gì để nói.
Sau khi suy xét hồi lâu, Tô Cẩn Hồng không giết chết Sở Tử Phong. Nữ chính trong sách đã chết, nếu nam chính cũng chết thì thế giới chắc chắn không thể ổn định. Ngoại trừ Tô Cẩn Hồng là nhân tố bên ngoài can thiệp, Sở Tử Phong là nam chính thế giới này, chắc chắn không dễ chết như vậy được. Ngày nào Sở Tử Phong còn sống, ngày đó vẫn phải bảo vệ Lâm Tích Nghiên.
Tâm
trạng của Lâm Tích Nghiên sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của Sở tử Phong. Cô là nữ phụ của thế giới này, thiên phú cũng rất cao, chuyện này sẽ khiến tu vi của Sở Tử Phong rất khó vượt qua Lâm Tích Nghiên, trên cơ bản không thể uy hiếp cô.
Tô Cẩn Hồng rốt cục cũng hoàn thành được câu chuyện này, thở phào nhẹ nhóm. Nhưng anh không muốn bại lộ thân phận vào lúc này, vội vàng đi tìm Ôn Thanh Từ, áo bào bay phấp phới, biến mất tại chỗ.
Sở Tử Phong ngơ ngác ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn.
Lâm Tích Nghiên chán ghét mà nhìn hắn một cái, rút kiếm vội vàng rời khỏi. Hiếm khi được vào bí cảnh thượng cổ một lần, cô cũng không thể lãng phí thời gian với thằng khốn này.
Lúc này ở bên ngoài thần thức của Tô Cẩn Hồng, Ôn Thanh Từ đang bị bao vây bởi một đám áo đen. Sau một thời gian dài vật lộn, linh mạch trong cơ thể Ôn Thanh Từ bắt đầu không chống đỡ được.
Nội thương của cô vốn chưa lành, lại vận chuyển linh khí cấp tốc không nghỉ lâu như vậy, linh khí trong cơ thể có xu hướng tan rã.
Vài tên áo đen thấy Ôn Thanh Từ cố hết sức chống đỡ, tấn công càng thêm mãnh liệt.
Thời gian dần trôi, Ôn Thanh Từ càng ngày càng khó chống đỡ, cô lấy linh thảo cấp cao từ trong túi trữ vật ném ra xa. Sau đó dùng linh kiếm cản lại sự tấn công của bọn họ, chạy về hướng ngược lại.
Đám áo đen liếc nhau một cái, một tên đi nhặt linh thảo, số còn lại tiếp tục truy sát.
Ôn Thanh Từ buộc phải đẩy nhanh linh khí bị trì trệ trong cơ thể, để linh kiếm bảo trì tốc độ.
Nửa canh giờ sau, cổ họng Ôn Thanh Từ toàn là máu, linh mạch trong cơ thể có nguy cơ vỡ nát, tốc độ linh kiếm chậm lại, bị bọn áo đen đuổi kịp.
Lúc này, tên áo đen phía sau cũng đã vượt qua, ba người bọn chúng phối hợp ăn ý, cùng lúc tấn công Ôn Thanh Từ từ nhiều phía, ép cô sử dụng toàn bộ linh khí để phòng ngự.
Ôn Thanh Từ đã là đèn cạn dầu, cảm giác tử vong ập đến, tiếc nuối duy nhất là không thể gặp được thiếu niên cô tự tay dạy dỗ kia lần cuối.
Ôn Thanh Từ cảm thấy linh khí trong cơ thể đã tán loạn, linh mạch cũng sắp vỡ, không thể tiếp tục phòng thủ, kiếm thế mãnh liệt, sử dụng chiêu thức đồng vu quy tận.
Phe áo đen vốn đang chiếm thượng phong, giờ đây không tránh khỏi sợ hãi. Dù sao thắng bại đã định, lúc này không thể liều mạng với cô.
Tên áo đen kêu lớn: “Buông kiếm trong tay xuống, bọn tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng!”
Ôn Thanh Từ không nói một lời, kiếm khí càng thêm sắc bén.
Trong kiếm đạo, thứ có được là nhuệ khí chỉ tiến không lùi. Cô có thể chết, nhưng không thể lùi, càng không thể đầu hàng!
Đây là tín ngưỡng của cô, kể cả từ hơn trăm năm trước hay bây giờ. Nếu lúc này đầu hàng, chính là tự mình phủ định tín ngưỡng cũng như cuộc đời này..
Đáng tiếc kiếm pháp sắc bén này lại không thể không thua trước việc linh mạch vỡ nát cùng với linh khí tán loạn lúc này.
Linh khí trong cơ thể hoàn toàn không thể khống chế, tên áo đen đã đâm trúng trái tim của cô.
“Không!”
Lúc Tô Cẩn Hồng đuổi tới, vừa khéo thấy một màn như vậy. Anh đỡ được cơ thể Ôn Thanh Từ từ trên không rơi xuống, dùng sức mạnh to lớn trấn áp bọn áo đen, linh kiếm bay ra chặt đầu bọn chúng.
Hai tay Tô Cẩn Hồng run rẩy ôm cô, hốc mắt đỏ lên, một giọt nước mắt rơi xuống người Ôn Thanh Từ.
Tô Cẩn Hồng nức nở, yết hầu lên xuống, “Sư tỷ…đệ đã trở về, bây giờ đệ đã lợi hại rồi, có thể bảo vệ được tỷ.”
Ôn Thanh Từ gắng gượng chống đỡ, run rẩy giơ tay đặt lên bên mặt có sẹo của Tô Cẩn Hồng, nhẹ nhàng vuốt ve, yếu ớt nở nụ cười, “Tỷ biết.”
Cách một lớp quần áo mà Tô Cẩn Hồng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Ôn Thanh Từ, anh tháo mũ, lắc đầu nguầy nguậy. Anh lấy linh dược cấp cao trong túi ra nhằm tìm cách cứu cô, “Không, sư tỷ không biết.”
Ôn Thanh Từ thương tiếc nhìn vết sẹo trên mặt anh, không ngăn cản hành động của anh.
Tô Cẩn Hồng nhét vào miệng Ôn Thanh Từ một viên hộ tâm hoàn, nghẹn ngào nói: “Sư tỷ, đệ xin tỷ đừng chết.”
Hộ tâm hoàn tạm thời bảo vệ tâm mạch của Ôn Thanh Từ, làm chậm tốc độ tiêu hao sinh mệnh của cô.
Tô Cẩn Hồng vắt óc hồi tưởng phương pháp cứu người sắp chết, nhưng tuyệt vọng phát hiện những đan dược cần thiết đều quá quý hiếm, anh không thể có ngay lúc này, hoặc điều kiện quá khó khăn, hiện tại không thể làm được.
Anh trơ mắt nhìn Ôn Thanh Từ trong lòng ngày càng suy yếu, lại không thể làm được gì.
Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên anh nhớ lại thời điểm anh đột phá đến kỳ kim đan, thức tỉnh huyết mạch truyền thừa, phương pháp thời thượng cổ khi linh thú ký khế ước với loài người.
Thời kì thượng cổ, linh thú với loài người ký kết không bất bình đẳng như giới tu chân bây giờ, chỉ có lợi cho con người mà lúc ấy là đôi bên cùng có lợi, bình đẳng với nhau. So với thú cưng mà nói thì đúng hơn là chiến hữu.
Khi lần đầu ký khế ước linh thú thượng cổ, có một lợi ích lớn là có thể thanh tẩy thân thể của người kí một lần nữa, đúc lại máu thịt, khiến cho bọn họ càng thêm mạnh mẽ, càng hòa hợp với linh khí.
Nhưng khi thời kì thượng cổ xuống dốc, loại khế ước linh thú này không còn nhiều người biết.
Tô Cẩn Hồng biết thứ duy nhất có thể cứu Ôn Thanh Từ lúc này là loại linh khế đó.
—
Lời tác giả: Lúc đọc bình luận có người hỏi giả thiết ban đầu, giả thiết trước đấy hơi ngược. Thực ra Ôn Thanh Từ là BOSS cuối, cũng là người giết Lâm Tích Nghiên. Cô ấy rất tốt với Tô Cẩn Hồng, nhưng cuối cùng lại thành yêu nhau lắm cắn nhau đau. Đương nhiên là mị sửa lại!!! Dù sao mị cũng là tác giả truyện ngọt. (đúng lý hợp tình.jpg)
Thực ra viết đến giờ mới dám nói, Ôn Thanh Từ là nữ chủ được mị ưu ái nhất. So với Lâm Miên Miên hay Lãnh Đan Thu, mị thíc nhất Ôn Thanh Từ. Cho cô ấy khả năng, cũng khiến cô ấy đối xử bình đẳng với người khác, bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền í lộn bên ngoài lạnh lùng bên trong quan tâm. Cho cô sức mạnh, cũng cho cô cả tấm lòng để bảo vệ người khác. Cho cô kiếm, cũng cho cô cả lời nói. Cho cô dịu dàng mà không quên cho cả dũng khí không sợ chết.
Nếu bạn thấy mị nói sai, nhất định là do văn mị nát chứ không phải cô ấy sai.
Hôm nay sắp hết, lại thêm một ngày yêu Ôn sư tỷ. Hi hi hi.