Edit: Nấm
Beta: Xanh
Sau khi tạm biệt ông lão bán hồ lô ngào đường, một tay Tô Cẩn Hồng cầm mấy thứ đồ nhỏ, tay còn lại nắm tay Ôn Thanh Từ, hai người đi dạo trên đường.
Lúc này, sự chú ý của Ôn Thanh Từ tập trung hết vào chuỗi hồng trên tay. Cô liếm thử một chút, sự ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi.
Cô giơ hồ lô ngào đường lên, đưa đến trước mặt Tô Cẩn Hồng, giọng điệu không còn bình tĩnh nữa, trở nên hơi phấn khích: “Ngọt lắm! Đệ thử đi!”
Đương nhiên Tô Cẩn Hồng đã từng ăn hồ lô ngào đường, nên cũng không cảm thấy mới lạ. Nhưng lúc này anh đang nhiễm cảm giác phấn khích của Ôn Thanh Từ. Nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, môi mỏng không khỏi gợi lên độ cong dịu dàng.
Tô Cẩn Hồng hơi cúi về phía trước, cầm lấy hồ lô ngào đường trong tay Ôn Thanh Từ nhưng không ăn, mà lại đặt sang một bên, tiến đến liếm môi Ôn Thanh Từ, sau đó nghiêm trang gật đầu tán đồng, “Ừ, ngọt thật.”
Ôn Thanh Từ cảm nhận được sự mềm mại vừa lướt qua môi, sững sờ trong giây lát, rồi thẹn quá hóa giận nắm chặt tay lại đánh bả vai Tô Cẩn Hồng. Tiếng bàn tán xôn xao của những người xung quanh càng khiến cô xấu hổ.
Tô Cẩn Hồng cười ha ha, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nắm tay Ôn Thanh Từ chạy đi.
Mấy quán nhỏ xung quanh, đám đông ồn ào và nhiều loại âm thanh khác bị họ bỏ lại phía sau. Ôn Thanh Từ nắm chặt tay Tô Cẩn Hồng, chạy với anh. Không còn môn quy, tộc quy hạn chế hành vi của cô, cũng không có ai chỉ trích hành vi này của cô không đúng, cô không kiêng kị gì mà chìm đắm trong hạnh phúc.
Giờ đây Ôn Thanh Từ mới nhận ra mình vô cùng yêu anh. Giống như cô yêu gió đêm nhẹ nhàng, như cô yêu ngôi sao lấp lánh. Dù chẳng có lý do gì nhưng lại động lòng.
Tô Cẩn Hồng đưa cô đến bờ hồ, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền rồi đưa tay ra đón Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ ngồi trên thuyền, hai tay chống cằm, lặng lẽ nhìn Tô Cẩn Hồng nghịch mái chèo.
Một lát sau, Tô Cẩn Hồng đung đưa mái chèo ra dáng ra hình, Ôn Thanh Từ bật cười một tiếng “Phì”.
Ý cười tràn ngập trong mắt Ôn Thanh Từ, dịu dàng nhìn anh: “Đệ chèo rất tốt.”
Tô Cẩn Hồng xấu hổ ho một tiếng, “Cũng tạm thôi.”
Ôn Thanh Từ: “Nhưng vì sao thuyền vẫn ở yên tại chỗ?”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Tiêu rồi, phải làm sao khi vợ trở nên xấu xa đây? Đang online, gấp!
Tô Cẩn Hồng quyết định rút tay lại đứng cạnh Ôn Thanh Từ, thuyền bắt đầu chuyển động.
Ôn Thanh Từ mắt nhắm mắt mở, không lật tẩy chuyện anh lén lút dùng linh khí đẩy thuyền, giữ lại cho anh chút mặt mũi.
Ôn Thanh Từ cầm hoa đăng, nhìn đường phố phồn hoa ở bờ bên kia, thở dài: “Cẩn Hồng, đột nhiên tỷ không muốn tu tiên.”
Tô Cẩn Hồng ôm chặt hông cô, cũng nhìn bờ bên kia, thấp giọng cười nói: “Sao thế? Muốn sống cuộc sống của người trần sao?”
Ôn Thanh Từ kéo Tô Cẩn Hồng ngồi xuống, nhìn mặt nước phẳng lặng mà thất thần, “Trước kia tỷ chưa từng nghĩ cuộc sống cũng có thể như vậy.”
“Từ nhỏ, cha mẹ đã không cho tỷ tiếp xúc với đồ vật của phàm trần, nói với tỷ những thứ đó sẽ cản trở sự tiến bộ của tỷ, tỷ không cần hiểu, cũng chẳng cần biết. Tỷ phải tu luyện, tu luyện, tu luyện. Rồi, tỷ gia nhập Kiếm Phong của Huyền Linh Tông, từ lúc đó cuộc sống có thêm một thanh kiếm, thi thoảng tỷ sẽ cảm nhận được một chút niềm vui khi luyện kiếm.”
“Sau đó, những năm tháng vui vẻ nhất là lúc duyên phận đã đưa đệ và Tích Nghiên đến tu luyện, nội môn của Kiếm Phong không hề lạnh lẽo, luôn vô cùng náo nhiệt. Cho dù có đôi lúc các đệ làm sai vài chuyện, tỷ nhìn dáng vẻ non nớt của các đệ, cũng không nỡ nặng lời. Rồi sau này đệ rời khỏi Kiếm Phong, Sở Tử Phong đến. Tích Nghiên cũng thay đổi, trở nên trầm lặng, thường một mình chạy đến chỗ khác luyện kiếm, Kiếm Phong lại trở nên yên tĩnh, nhàm chán.”
“Lúc trong bí cảnh, thật sự thì tỷ đã nghĩ rằng tỷ sẽ chết, nhưng tỷ không sợ hãi, bởi vì tỷ không còn gì tiếc nuối. Tiếc nuối duy nhất là tỷ không biết sau khi đệ rời khỏi Huyền Linh Tông có sống tốt hay không. Sau khi thoát khỏi bí cảnh thì tỷ mới dần hiểu ra, tỷ vốn không thích tu luyện, nhưng tỷ cũng không biết phải làm gì vì không có gì khiến tỷ hứng thú cả.”
Tô Cẩn Hồng nắm chặt tay Ôn Thanh Từ hơn một chút, giơ tay ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng an ủi: “Không sao, sư tỷ. Về sau tỷ có đệ, quãng đường còn lại tỷ sẽ không bao giờ cô độc nữa. Tỷ không hứng thú với cái gì cũng không sao, đệ sẽ dẫn tỷ đi khắp trăm núi ngàn sông, ngắm vô số phong cảnh, đi làm những chuyện thú vị.”
Ôn Thanh Từ lại nở nụ cười, giống như ánh mặt trời chiếu rọi đêm tối, ánh mặt trời dần dần lan rộng, xua tan đêm tối.
Ôn Thanh Từ cười cong lưng, khiến Tô Cẩn Hồng bối rối.
Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ đỡ cô, mờ mịt: “Tỷ cười gì thế? Đáng cười như vậy sao?”
Anh không hiểu sao cô lại cười vì lời thổ lộ thâm tình của mình.
Ôn Thanh Từ đứng thẳng người, rúc vào ngực Tô Cẩn Hồng, nhón chân, chủ động hôn cằm Tô Cẩn Hồng, “Không cần đâu, tỷ đã tìm thấy thứ mình thích.”
Tô Cẩn Hồng: “???”
Ôn Thanh Từ rúc vào lòng anh, vô cùng an tâm: “Là đệ.”
Tô Cẩn Hồng cảm thấy tai nóng bừng, tim đập rộn ràng, không nhịn được lấy tay che ngực, sao đột nhiên người thương lại trở nên nồng nhiệt như vậy? Trái tim nhỏ của anh chịu không nổi đâu.
Một lát sau, Tô Cẩn Hồng ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Sư tỷ, chúng ta mang chút rượu ngon, lặng lẽ quay về Huyền Linh Tông gặp sư phụ với Tích Nghiên sư tỷ được không?”
Đương nhiên Ôn Thanh Từ không phản đối, cô cũng rất nhớ sư phụ và Lâm Tích Nghiên.
Ngày hôm sau, Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ rời đi du ngoạn, đi về hướng Huyền Linh Tông. Đến thành trấn thì họ ra vẻ là vợ chồng, dạo phố, mua chút đồ ăn ngon và đồ chơi. Nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, hôm sau lại đi.
Nếu đi qua khu rừng, Tô Cẩn Hồng sẽ che giấu hơi thở rồi đưa cô đi xem một số linh thú hiếm thấy, xem xong lại lặng lẽ rời khỏi.
Ngày nào cũng tràn đầy bất ngờ và vui thích.
Lúc về đến Huyền Linh Tông đã là ba tháng sau, trong túi trữ vật của Tô Cẩn Hồng đã thu thập được rất nhiều linh rượu và rượu ngon ở phàm trần.
Đợi đến tối, Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ mới lặng lẽ chạy vào sân của Lâm Tích Nghiên.
Lâm Tích Nghiên đang tu luyện, đột nhiên cảm giác có hơi thở bất thường xuất hiện một chốc rồi biến mất.
Cô cảnh giác kết thúc tu luyện, cầm kiếm tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì bất thường nên quay về.
Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ mặc đồ đi đêm, che giấu hơi thở của mình, nằm trên nóc nhà Lâm Tích Nghiên quan sát cô, Tô Cẩn Hồng cố ý làm rơi một mảnh mái nhỏ.
Lâm Tích Nghiên đánh vỡ bằng một kiếm, rống to: “Ai đấy?”
Nói xong, Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ nhảy xuống, cười tủm tỉm với cô.
Lâm Tích Nghiên sững sờ một lúc, kiếm trong tay biến mất, cô nhào vào ngực Ôn Thanh Từ, hốc mắt đỏ lên, “Sư tỷ, tỷ bất công quá, đi với sư đệ cũng chẳng báo cho muội một tiếng.”
Ôn Thanh Từ ho một tiếng, xấu hổ nói cô chơi ở bên ngoài rất vui nên quên truyền tin cho Lâm Tích Nghiên.
Tô Cẩn Hồng đứng cạnh trêu chọc, “Tích Nghiên sư tỷ, tỷ cũng hơn một trăm tuổi rồi mà cứ hở ra là khóc nhè.”
Sự chú ý của Lâm Tích Nghiên lập tức chuyển sang Tô Cẩn Hồng, nhìn anh không sao, lấy tay nhéo tai anh, uy hiếp: “Tỷ thấy Ôn sư tỷ chiều hư đệ rồi, dám như vậy với tỷ. Chắc chắn bình thường đệ ức hiếp Ôn sư tỷ không ít nhỉ?”
Tô Cẩn Hồng da dày thịt béo, không cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn phối hợp xin khoan dung, “Ai u, Tích Nghiên sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm đệ, đệ nào dám ức hiếp Ôn sư tỷ, toàn là tỷ ấy ức hiếp đệ.”
Lâm Tích Nghiên nhìn vẻ hợp lý hợp tình của anh, giống như bị sư đệ không biết xấu hổ này chọc cho tức quá hóa cười, “Đệ còn không biết xấu hổ mà nói Ôn sư tỷ ức hiếp đệ!”
Ôn Thanh Từ thấy họ ầm ĩ đã lâu, “Tích Nghiên, sư phụ ở đỉnh núi sao? Bọn tỷ mang chút rượu ngon cho sư phụ.”
Lâm Tích Nghiên gật đầu, “Ở đó, tuyển chọn hàng năm lại sắp bắt đầu rồi, sư phụ ở lại đỉnh núi để chuẩn bị.”
“Đúng rồi, hai người mang gì cho muội vậy?”
Ôn Thanh Từ lấy từ trong túi trữ vật ra một vật có thuộc tính vô cùng hợp với Lâm Tích Nghiên, là một thanh linh kiếm vô cùng hiếm.
“Linh kiếm này do tỷ ngẫu nhiên đoạt được, thuộc tính phù hợp với muội, đến lúc muội đột phá đến Nguyên Anh kỳ, thì lấy linh kiếm này làm linh bảo bên mình.”
Lâm Tích Nghiên giơ tay nhận, khoảnh khắc tay chạm vào chuôi kiếm đã cảm nhận được một dòng nước ấm truyền khắp cơ thể, có một loại cảm giác kỳ diệu giữa cô với linh kiếm.
Cô hưng trí bừng bừng thưởng thức. Một lúc sau mới thu vào túi trữ vật, sau đó không hề khách khí vươn tay về phía Tô Cẩn Hồng, “Sư đệ, của tỷ đâu?”
Tô Cẩn Hồng cười ha ha, lấy một cái chong chóng nhỏ ra.
“Đây là vật kỳ diệu do đệ ngẫu nhiên đoạt được, chỉ cần có gió thì nó sẽ quay không ngừng, còn đem đến cho tỷ một năng lượng thần bí. Đương nhiên, kỳ diệu ở đâu phải tự cảm nhận.”
Ôn Thanh Từ bất đắc dĩ lườm anh một chút nhưng không lật tẩy anh.
Lâm Tích Nghiên nhận lấy chong chóng, tò mò quan sát một lúc rồi cẩn thận thu vào túi trữ vật.
Nhưng mà mấy tháng sau, có đệ tử mới đến từ phàm trần nói với cô rằng đây chỉ là đồ chơi bình thường nhất của trẻ con ở phàm trần, vốn chẳng có điều kỳ diệu nào cả làm cho Lâm Tích Nghiên tức muốn chết, nhưng lại không tìm thấy Tô Cẩn Hồng, đành phải từ bỏ. Nhưng đấy là chuyện sau này.
Lâm Tích Nghiên đứng ngoài động phủ của trưởng lão Trương, dùng quy luật đặc biệt đạp lên phiến đá, cửa động từ từ mở ra.
Sau khi Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ gặp trưởng lão Trương, đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh: “Đệ tử bất hiếu Tô Cẩn Hồng / Ôn Thanh Từ xin bái kiến sư phụ!”
Trưởng lão Trương cười không khép miệng, duỗi tay đỡ họ lên.”Tốt tốt tốt, các con không sao là tốt rồi.”
Tô Cẩn Hồng bày từng hũ rượu trong túi trữ vật ra, “Biết sư phụ thích rượu ngon, con và sư tỷ đã đi thu thập các loại rượu ngon cho sư phụ, coi như nhận lỗi.”
Trưởng lão Trương không nhìn rượu, mà lại nhìn chằm chằm hai người cười, “Nói như vậy, các con thật sự đã kết thành đạo lữ?”
Da mặt dày như Tô Cẩn Hồng cũng không chịu được cái nhìn chăm chú của trưởng lão Trương, chứ đừng nói người da mặt mỏng như Ôn Thanh Từ.
Tô Cẩn Hồng: “Dạ phải. Nhưng bởi vì thân phận, con với sư tỷ không thể tổ chức tiệc cưới lớn, nên lặng lẽ đến để thông báo với sư phụ và Tích Nghiên sư tỷ.”
Trưởng lão Trương hiểu rõ gật đầu, cảm khái nói, “Nếu các con đều sống tốt thì sư phụ cũng yên lòng.”
Dưới sự chủ trì của trưởng lão Trương, Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ đã hoàn thành nghi thức trở thành đạo lữ. Mặc dù ở đấy chỉ có bốn người, nhưng cũng đủ khiến Ôn Thanh Từ vui vẻ.
Mấy trăm năm trôi qua rất nhanh, cuối cùng Ôn Thanh Từ cũng nhắm mắt trong ngực Tô Cẩn Hồng.
Câu nói cuối cùng của cô là: “Đệ là may mắn lớn nhất trong kiếp này của tỷ, là món quà tuyệt nhất trời xanh ban cho tỷ. Nếu có kiếp sau, tỷ vẫn muốn ở bên đệ.”
Tô Cẩn Hồng rơi lệ đầy mặt, nhưng không thể cứu được mạng sống của cô.
Anh ở một mình trong sân trước kia nửa năm, lúc đi ra, giọng điệu bình tĩnh, “Cầu Cầu, đưa tôi đến thế giới tiếp theo.”
—
Lời tác giả:
Ngày hôm qua lúc mị viết xong đoạn ấy thì có cảm giác rất kì lạ, giống như viết xong cả truyện vậy. Bạn bè mới hỏi mị có phải bị thận hư không…
Thế giới sau là mạt thế, sau khi thế giới sau kết thúc mị sẽ viết mấy ngoại truyện ở thế giới hiện đại của họ. Ngoại truyện sẽ là cuộc sống tương đối khôi hài ở hiện đại. Truyện này sắp không làm bạn với mọi người nữa rồi.
Đường mạng quanh co, mong người trân trọng. Ha ha ha