La Mãn Trân bỗng nhiên nhớ tới trước kia cô ta rất ít khi về nhà mẹ đẻ, có một lần khi về nhà mẹ đẻ cô ta nghe thấy em dâu và chị dâu đang nói về Liêu Kim Chi.
Nghe nói tháng 7 năm nay Liêu Kim Chi mẹ của Lâm Kiến Chương đi về quê một chuyến, trên đường trở về gặp phải tên ngốc trong thôn.
Tên ngốc kia không biết bị cái gì kích thích, nhìn thấy người đi qua là đánh.
Tính ra Liêu Kim Chi lúc ấy đúng là xui xẻo, bà ta bị tên ngốc đó đánh đến thương nặng, nghe nói lần đó đã phải nằm viện rất lâu mới khỏi.
Nhưng kể từ đó về sau sức khỏe cùng dần trở nên kém hơn.
La Mãn Trân cẩn thận suy tính việc mình có nên đi cứu Liêu Kim Chi hay không.
Cuối cùng cô ta vỗ tay một cái, quyết định phải làm.
Lâm Kiến Chương mất rất nhiều công sức cuối cùng mới đả thông được tư tưởng của Lâm nãi nãi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiến Chương phải trở lại đơn vị, trước khi đi hắn kéo cháu trai lại một chỗ đưa một phong thư, hắn dặn dò cháu trai mình phải đưa tận tay phong thư này đến Ôn Hinh.
Lại đưa hai khối đường cho cháu trai coi như tiền công.
Cháu trai hắn nhận lấy viên đường, gật đầu, sau đó chạy đi đưa thư cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh nhìn, cười một tiếng, mới sáng sớm mà cô đã không có tâm tình.
Sau khi tới đơn vị ăn sáng, Ôn Hinh bắt đầu xem báo hôm nay xem đến vô cùng nhập tâm, trong văn phòng truyền đến một trận ồn ào, Ôn Hinh đứng dậy đi theo mọi người ra ngoài.
Chỉ thấy trong viện có hai quân nhân đang đứng, hai quân nhân kia đang cùng trưởng phòng Trương nói chuyện.
Những cô gái chưa lập gia đình trong văn phòng đôi mắt đang nhìn hai quân nhất đến phát sáng, mà nam đồng chí thì lại có ánh mắt hâm mộ, rốt cuộc ở niên đại này quân nhân rất được ủng hộ người nào lại không có mộng quân nhân?
Ôn Hinh nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục đọc báo của mình.
Buổi tối khi sắp tan tầm trưởng ga bỗng tìm Ôn Hinh, kêu Ôn Hinh viết một phần báo cáo về rừng phòng hộ, hắn nhận được cuộc họp khẩn cấp vào sáng mai ở trên huyện.
Chuyện đột nhiên tăng ca không phải là chưa từng xảy ra.
Ôn Hinh xem lại các bác cáo cùng tài liệu trước kia về rừng phòng hộ thật kỹ sau đó mới bắt đầu viết.
Vì còn phải đọc tư liệu, nên khi cô viết được một nửa thì thời gian tan tầm đến, mọi người lục tục ra về, Ôn Hinh đứng lên đi ăn cơm sau đó tiếp thục trở lại viết.
Viết xong báo cáo Ôn Hinh mang đến cho trưởng ga xem, trưởng ga xem xong bảo cô chỉnh sử lại một số chỗ.
Khi cô sửa xong thì cũng đã hơn 9 giờ, trời cũng đã tối, trong viện vô cùng im ăng Ôn Hinh khóa cửa lại rồi lái xe về nhà.
Trên đường vô cùng im ắng, không có lấy một bóng người.
Đạp xe từ chỗ làm về đến nhà cũng phải nửa tiếng, mặt trời cũng đã lặn hẳn, trời tối đen.
Đường nông thôn toàn là đường đất, gồ ghề lồi lõm, nếu là ban ngày còn có thể biết mà tránh các hố to, buổi tối lại không thể nhìn thấy được.
Càng tuyệt vọng hơn là bỗng nhiên bị tuột xích, không có ánh sáng Ôn Hinh không thể sửa lại được.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể dắt xe về nhà.
Ở ngoài thôn có một mảng rừng cây nhỏ, đã qua mùa xuân nên các cây mọc lên đã khá cao, ở trong màn đêm mờ mờ ảo ảo, bước chân cô trở nên nhanh hơn.
Bỗng nhiên, bên trong mảnh rừng cây nhỏ kia truyền đến âm thanh kêu cứu, trong tiếng kêu cứu còn mang theo một giọng nam hưng phấn uy hiếp.
Ôn Hinh mày nhăn lại, đem xe để ở ven đường sau đó nhặt một cục đá ven đường hướng phía mảnh rừng cây nhỏ đó.
Ở chỗ sau nhất trong mảnh rừng cây nhỏ kia, một cô gái cùng với một tên nam nhân gấp không chờ nổi đang cởi quần, trước mặt hắn là một cô gái đang bị chói chân tay, cô gái đó đang kêu cứu.
Ôn Hinh đi thật nhẹ, nện cục đá xuống cổ tên đàn ông kia, tên đó mềm oặt ngã xuống đất.
Ôn Hinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Hinh đi đến cởi chói cho cô gái kia.
Cô gái kia thấy có người đến qua đi đem nữ nhân trên tay trên chân dây thừng cởi bỏ.
Cô gái thấy có người cứu cũng không khóc nữa, thập phần phối hợp cùng Ôn Ninh.
Hai người ai cũng không nói chuyện, Ôn Hinh cầm dây thừng đi đến