Editor: Uyên
"Rất tốt! Cắt."
Đạo diễn Nhiếp mỉm cười, sắc mặt đỏ bừng lúc này đã được xoa dịu đi rất nhiều, buổi sáng bọn họ đã quay hai ba cảnh, nhóm diễn viên quần chúng luôn xuất hiện vấn đề nhưng điều này cũng rất bình thường. Dù sao vẫn có rất nhiều người là lần đầu quay thể loại cổ trang nên không biết làm sao cho tốt, nhưng điều này cũng không kiềm chế được tâm tình hậm hực của ông. Cũng may những cảnh tiếp theo của Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ đều khiến ông rất hài lòng, tạm thời trấn an được trái tim già cả của ông.
"Tiểu Đoạn với Tiểu Lê gần đây rất ăn ý nha, cứ tiếp tục phát huy!"
Khuôn mặt của đạo diễn Nhiếp vui vẻ đến đỏ bừng, xem hình ảnh trong màn hình chiếu lại, cảnh mới quay là cảnh Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ cùng nhau phối hợp đánh nhau với kẻ thù, ở giữa có mấy động tác mang theo cảm giác mập mờ cùng ăn ý. Thật sự rất khó để thể hiện một cách tự nhiên nhưng Lê Tử Ngôn với Đoạn Giai Tỷ lại mang đến cho ông một màn biểu hiện bất ngờ, thuận lợi hoàn thành.
Lê Tử Ngôn vẫn đang cởi dây cáp treo trên người, dù sao đây cũng là cảnh đánh nhau trong trang phục cổ trang, việc đeo dây cáp cũng không có gì lạ, nhưng phải quay liên tục mấy ngày nên đùi cậu đã hơi sưng đau, chỉ là cậu nhẫn nhịn không nói.
"Lại đây nghỉ ngơi đi, trên đầu cậu toàn là mồ hôi kìa."
Đoạn Gia Tỷ đi tới đưa tay vén lại tóc giả trước trán Lê Tử Ngôn, rồi lấy bình xịt phun sương của trợ lý xịt lên mặt Lê Tử Ngôn, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng, "Mát hơn chưa? Trời nóng thế này đừng để bị say nắng."
"Ổn hơn nhiều rồi, cám ơn thầy Đoạn."
Đoạn Giai Tỷ cười một tiếng, biểu tình trên mặt cũng trở nên tươi sáng hơn, mấy ngày nay ở chung Lê Tử Ngôn đã nhìn ra tính cách thật sự của Đoạn Giai Tỷ. Bề ngoài nhìn thì có vẻ vừa ngầu vừa cao lãnh, nhưng thật ra chỉ là hơi chậm nhiệt, mà với người hắn thân thiết thì lại càng nhiệt tình, cũng rất hào phóng.
Đoạn Giai Tỷ đưa tay ra ôm lấy eo Lê Tử Ngôn, "Hôm nay thầy Lê làm rất tốt, tạo hình cũng rất đẹp."
"Thầy Đoạn, anh lại chọc em rồi."
Lê Tử Ngôn phồng má, nhìn qua thật là đáng yêu, cầm kiếm chọc chọc vào eo Đoạn Giai Tỷ, "Thầy Đoạn không phải nói hôm nay muốn mời em uống trà sữa sao, còn không mau đưa tới?"
"Tôi chỉ nói có một câu mà thầy Lê lại mang thù luôn à? Ai, đúng là đánh không lại trúc mã, xem ra ông trời cũng muốn cho ngươi và Chu đại ca ở bên nhau."
Hai người trong phim đóng vai một đôi sư huynh đệ thanh mai trúc mã, Chu đại ca là một vai phụ mà Lê Tử Ngôn gặp ở trong phim, không biết là tác giả cố ý sắp xếp hay như thế nào mà Chu đại ca với nhân vật Lê Tử Ngôn có một bầu không khí mập mờ như có như không, còn có một số fans coi tình cảm của Chu đại ca với nhân vật Lê Tử Ngôn là yêu thầm.
"Ai ai ai, oan uổng cho ta quá! Ta với Chu huynh chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, nhất kiến như cố*, tình cảm còn kém xa con dâu nuôi từ nhỏ của mấy người!"
*vừa gặp mà ngỡ như đã quen từ lâu
Người trong đoàn phim đều cười rộ lên, quan hệ của hai người rất tốt, ngày nào cũng xảy ra chuyện chọc ghẹo thế này. Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ đi sát vào nhau, cũng không ngại nóng, rồi vào trong lều tựa sát nhau nghỉ ngơi.
Quay phim vào mùa hè rất gian nan, bọn họ phải mặc tầng tầng lớp lớp trang phục, trên người đều ướt đẫm mồ hôi, ngay cả quần áo ở sau lưng cũng bị thấm ướt, hơn nữa nếu một cảnh quay không tốt sẽ phải làm lại nhiều lần, đến cuối ngày mọi người đều phờ phạc đi rất nhiều.
"Buổi tối Tiểu Đoàn Nhi và Tiểu Lê còn có một cảnh, quay xong là các cậu có thể trở về."
"Được, cám ơn đạo diễn!"
Đoạn Giai Tỷ uống một hớp nước, dư quang liếc nhìn Lê Tử Ngôn ở bên cạnh, tiểu trợ lý ở phía sau hắn đã mấy lần cầm điện thoại tới nhưng đều bị hắn ngăn cản, cho đến khi Lê Tử Ngôn được gọi đi trang điểm, hắn mới nhận điện thoại từ tay trợ lý.
"Anh Đoạn, hôm nay chị Duệ Duệ có gửi tin nhắn cho anh, vừa rồi chị Linda nói với em là lúc nào anh rảnh thì nhớ mở