Editor: Uyên
Đoạn Giai Tỷ không nói cho Lê Tử Ngôn biết là muốn dẫn cậu đi đâu, Lê Tử Ngôn cũng không hỏi, hai người ngồi ở trong xe, Đoạn Giai Tỷ nhìn sườn mặt Lê Tử Ngôn, ánh mắt mơ hồ mang theo chiếm hữu.
"Không hỏi tôi muốn dẫn cậu đi đâu sao, không sợ tôi đem cậu đi bán à?"
"Thầy Đoạn sẽ bán em sao?"
Lê Tử Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt sáng ngời kia tràn đầy tín nhiệm, bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần thoải mái.
Khóe miệng Đoạn Giai Tỷ không khống chế được nâng lên, trong lòng không kiềm chế được xuất hiện một vài "suy nghĩ xấu xa", nếu như không phải Tiểu Vương và Tiểu Khả còn ở phía trước thì hắn sợ mình đã làm ra cái gì đó rồi.
"Bất cứ ai thầy Lê cũng tin tưởng thế sao?"
"Tất nhiên là không rồi, thầy Đoạn là sư huynh của em mà, tin tưởng sư huynh là chuyện đương nhiên không phải à?"
Lê Tử Ngôn hơi nghiêng đầu, tuỳ ý để mái tóc dài xoã ra, tăng thêm vẻ đẹp hờ hững của cậu.
"Xem ra chỉ cần là sư huynh thì thầy Lê sẽ rất tin tưởng."
Đoạn Giai Tỷ đưa tay giống như không chút để ý vén tóc lên tai Lê Tử Ngôn, ngón tay lại đặt lên gò má Lê Tử Ngôn vuốt ve, trong tay liền cảm giác xúc cảm bóng loáng mềm mại, làm cho hắn tâm viên ý mã, "Là tôi làm chưa đủ."
"Sư huynh thì ai cũng có thể diễn, nhưng thầy Đoạn thì chỉ có một."
Lê Tử Ngôn rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cong, vành tai cũng mang theo màu hồng phấn, không biết là cố ý hay vô tình mà chuyển động hai má, giống như mèo con cọ cọ ngón tay Đoạn Giai Tỷ.
Ý cười trên mặt Đoạn Giai Tỷ càng sâu, ngón tay duỗi ra nắm lấy vành tai Lê Tử Ngôn, ở góc độ người khác không nhìn thấy mà nhéo nhéo, cảm giác mềm mại khiến trong lòng hắn cực kỳ thỏa mãn.
"Thầy Đoạn, anh Tử Ngôn, đến rồi."
Xe dừng lại, Tiểu Khả có ý mở miệng nhắc nhở, cũng may Đoạn Giai Tỷ chỉ gật đầu, không có bất mãn khi bị phá hư bầu không khí.
Lê Tử Ngôn theo Đoạn Giai Tỷ xuống xe, lúc này cậu mới phát hiện Đoạn Giai Tỷ đưa mình đi đâu.
"Bốn mùa xuân?" Lê Tử Ngôn kinh ngạc mở lớn mắt.
"Không phải cậu nói muốn ăn món Hoài Dương sao? Tôi đã đặt chỗ trước rồi, đi thôi."
Đoạn Giai Tỷ đi lên trước ôm eo Lê Tử Ngôn, không cảm thấy hành động thế này có gì không ổn, Lê Tử Ngôn cũng không giãy dụa mà còn thuận theo đi bên cạnh Đoạn Giai Tỷ, chỉ nhìn từ bóng lưng hai người thì thật giống như một cặp đôi.
Bữa cơm này Lê Tử Ngôn ăn rất vui vẻ, Đoạn Giai Tỷ càng vui vẻ hơn, không có gì thỏa mãn hơn việc nhìn mỹ nhân trong lòng mình ăn cơm vui vẻ cả. Nhưng vì ngày mai vẫn phải quay phim nên hai người không thể ở bên ngoài quá lâu, cơm nước xong liền trở về, nhưng không ai chú ý tới người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai đi theo phía sau bọn họ.
Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm sau là Lê Tử Ngôn quay với những người khác, Đoạn Giai Tỷ ngồi bên cạnh đạo diễn, không dời mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong ống kính.
"Anh Giai Tỷ!"
Tiếng gọi của một cô gái phá vỡ sự yên tĩnh của trường quay, sắc mặt đạo diễn Nhiếp lập tức tối sầm, trạng thái vừa rồi của mọi người đều rất tốt, biểu hiện và cử chỉ tất cả đều đã ổn định, ông định hô cut nhưng lại bị âm thanh này cắt ngang.
Bộ phim này của bọn họ là thu âm trực tiếp tại trường quay, làm như vậy sẽ càng có cảm giác chân thật hơn, cho nên bình thường họ kiểm soát trường quay rất chặt chẽ, nào ngờ hôm nay tại thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích!
Lê Tử Ngôn cũng không hề bị quấy rầy mà tiếp tục nói ra câu thoại cuối cùng, sau khi cậu nói xong máy quay mới ngừng quay.
"Ai hét ở trong phim trường vậy! Đã nói nhiều lần là phải giữ im lặng rồi! Mấy người không hiểu sao?!"
Tính tình đạo diễn Nhiếp coi như rất tốt, bởi vì bầu không khí của đoàn phim vẫn luôn hoà thuận, các diễn viên cũng đều chuyên nghiệp, thỉnh thoảng có bị NG thì đạo diễn Nhiếp cũng ít khi tức giận, nhưng cảnh quay này đã quay tới hai lần, lần này đã coi như tốt nhất mà đột nhiên lại bị phá hư, đổi lại là ai cũng không bình tĩnh nổi.
"Đạo diễn Nhiếp, là Lục Tư Nhụy, tiểu hoa đán nổi tiếng đó." Phó đạo diễn cũng ở bên cạnh