Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn cố ý chuẩn bị món tôm Long Tỉnh, còn có canh trứng hải sản, cậu đã hỏi trước mấy đứa nhỏ đều không bị dị ứng, món canh trứng này rất ngon, trang trí cũng đặc sắc lại còn dễ tiêu hoá, rất thích hợp làm thức ăn bổ dưỡng cho bọn nhỏ.
Đối với việc nấu cơm thì cậu rất có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng thành thạo, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, bọn trẻ có lẽ do cảm thấy xa lạ với hoàn cảnh mới nên không hề quậy phá, Đoạn Giai Tỷ ở đó trông chừng cũng không có xảy ra chuyện gì.
Mau ship iPad cho tôi: Chời ơi, Lê Tử Ngôn biết nấu ăn luôn hả? Lợi hại quá đi
Bảo bối Tử Ngôn là vợ tôi: Vãi tay đẹp quá, làm sao mới có thể cưới vợ về nhà
Cây Liền Cành: Anh cày ruộng em dệt vải, anh dỗ con em nấu cơm, huhu tình yêu loài người
Tỷ Lê là thật: Không biết có kịch bản hay không, nhưng tôm Long Tỉnh là món ăn anh Đoạn thích ăn nhất, tôi chết rồi, các anh muốn làm gì thì làm
Dù sao cũng là ngày đầu tiên nên tổ chương trình cũng không đưa ra nhiệm vụ khó khăn nào, hơn nữa đây vốn là loại hình chương trình sinh hoạt, chủ yếu là thoải mái và ấm áp nên nhịp điệu chung đều rất chậm chạp.
"Ngon không?"
Lê Tử Ngôn đặt cơm của mình sang một bên, không động vào mà chính mình lại đút từng muỗng cho Mộc Dương, Mộc Dương là con gái nên không nhanh lẹ bằng con trai, tay cũng nhỏ xíu nên dùng muỗng không thuận tiện, Lê Tử Ngôn cho bé ăn cơm trước rồi xíu nữa mình ăn sau.
Đoạn Giai Tỷ nhìn chằm chằm vào chiếc cằm nhọn hoắt của Lê Tử Ngôn và xương hàm càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt hơi trầm xuống, niềm vui vì được ăn tôm Long Tỉnh với khi được gặp Lê Tử Ngôn cũng tiêu tan đi rất nhiều, chỉ còn lại một tia xót xa.
Hắn liếc nhìn chén cơm của Lê Tử Ngôn đặt ở bên cạnh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, cầm lấy chén múc một muỗng canh trứng rồi đưa đến bên miệng Lê Tử Ngôn.
"Ngôn Ngôn, mở miệng."
Lê Tử Ngôn đang tập trung đút ăn, nghe được lời nói của Đoạn Giai Tỷ thì theo bản năng mở miệng nuốt một muỗng canh trứng, chuyện này hiển nhiên đã xảy ra rất nhiều lần nên Lê Tử Ngôn đã hình thành thói quen.
Cậu cũng không biết vì sao Đoạn Giai Tỷ đặc biệt thích đút cậu ăn, dùng tay đút cherry dâu tây, dùng muỗng đút cháo cho cậu, giống như hận không thể ôm cậu đi vệ sinh, giúp cậu mặc quần áo.
Lê Tử Ngôn thật sự không hiểu được suy nghĩ của Đoạn Giai Tỷ, không biết khi Đoạn Giai Tỷ nhìn thấy đôi môi hồng hào của cậu từng miếng nuốt xuống thứ mình đút cho, trong lòng hắn đều là thỏa mãn cùng vui mừng.
Cho đến khi Lê Tử Ngôn cho Mộc Dương ăn no, cậu mới phản ứng lại, mở to hai mắt quay người nhìn thẳng Đoạn Giai Tỷ.
"Anh Đoạn!"
"Sao vậy? Em ăn no chưa? Muốn ăn thêm nữa không?"
Lê Tử Ngôn đỏ mặt, nghĩ đến cảnh mình vừa được đút ăn đã bị phát sóng lên livestream, nhất thời cả mặt đều đỏ bừng. Mắt thường cũng có thể thấy được lỗ tai, cổ, tất cả đều đỏ lên, nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp khó tả của cậu.
"Gầy đến thế mà còn không chịu ăn cơm, không sợ người khác đau lòng à?"
Đoạn Giai Tỳ không kiêng kỵ đưa tay lau nước canh trứng bởi vì Lê Tử Ngôn đột nhiên quay người mà dính lên khóe miệng, thuận tay dùng khớp xương vuốt ve thịt mềm trên má Lê Tử Ngôn.
"Thịt trên mặt cũng không còn bao nhiêu, phải mất bao lâu mới có thể nuôi lại đây?"
"......Cũng có gầy bao nhiêu đâu."
Mặc dù Lê Tử Ngôn ngượng ngùng, nhưng rung động không phải là giả, cúi đầu liền đối diện với ánh mắt tò mò của mấy đứa nhỏ, trong miệng nghẹn lại.
"Em ăn xong rồi, còn anh Đoạn?"
"Anh cũng ăn xong rồi."
Đoạn Giai Tỷ đưa tay vỗ vỗ đầu Lê Tử Ngôn, lấy tạp dề ở bên cạnh, "Ngôn Ngôn, em đi chơi với bọn nhỏ đi, để anh rửa chén."
"Dạ."
Nếu cậu ở lại lâu hơn nữa thì chỉ sợ Đoạn Giai Tỷ sẽ không kiềm chế được bế cậu lên, Lê Tử Ngôn xấu hổ không chịu được, dẫn mấy đứa bé đi ra phòng khách.
Chơi cả một ngày nên các bé con cũng mệt mỏi, tắm xong chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi, Lê Tử