Thế giới thứ bảy: Ngạo kiều báo đen công X Trà xanh mèo con thụ
Editor: Uyên
007 lơ lửng trong thức hải, trên màn hình điện tử chưa từng gợn sóng lúc này lại đang dao động.
Nó đã cùng Lê Tử Ngôn trải qua sáu thế giới, tính ra cũng đã mười mấy năm rồi, tuy nó không phải là nhân loại không có tình cảm thuần khiết, nhưng nó cũng là một hệ thống dựa vào nhân loại nên cũng sẽ sinh ra một vài thứ tương đồng.
Thế giới trước Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ ở bên nhau gần sáu bảy năm, để tránh cho tình cảm của Lê Tử Ngôn tích lũy quá nhiều nên 007 đã bàn với cậu về việc rời khỏi thế giới kia, nhưng trong quá trình rời đi lại xảy ra một vài biến cố.
Tình cảm của Lê Tử Ngôn đã bùng phát từng cơn dao động nhỏ, tuy cậu im lặng không nói ra, nhưng thần kinh với sóng não của cậu đã truyền tải suy nghĩ thật của cậu.
Điều càng khiến 007 lo lắng chính là đến bây giờ Lê Tử Ngôn vẫn chưa tỉnh lại.
Mỗi một lần truyền tống đều có thể gây khó chịu cho linh hồn và sóng não, lần đầu tiên phản ứng của Lê Tử Ngôn tương đối lớn, nhưng đến sau này cơ bản đã không còn tình huống như thế nữa. Nhưng bây giờ, sau khi truyền tống Lê Tử Ngôn lại chìm vào giấc ngủ say. Điều này chứng tỏ linh hồn của cậu đang dao động rất lớn, nên không thể nhanh chóng hợp nhất với cơ thể của thế giới này.
007 xoay vài vòng, mã hóa trong hệ thống không ngừng lăn, mắt điện tử lóe lên rồi quay đầu lại liếc nhìn mấy hộp cất giữ tình cảm đã sắp quá tải, nó tăng cường mã hóa trí nhớ và cảm xúc của Lê Tử Ngôn.
Trong khi mã hoá trong hộp đang dần tăng lên, năng lượng dao động trong người Lê Tử Ngôn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Lo lắng liếc nhìn không gian sắp quá tải, 007 chỉ hy vọng có thể bình tĩnh vượt qua.
Trong căn phòng trang trí hoa lệ thoang thoảng hương hoa trà thơm mát, chính giữa phòng đặt một cái giường sang trọng, nhưng chỗ kì lạ là trên giường trải một tấm chăn lông xù màu trắng. Ở giữa giường phồng lên một ngọn núi nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện là một thiếu niên nằm cuộn tròn trên đó.
Ôm một cục chăn bông giữa hai chân, hai má trắng nõn mềm mại khẽ dụi lên gối, chắc do là ngủ hơi nóng nên hai má ửng hồng, ngược lại còn rất đáng yêu. Hấp dẫn nhất chính là cái đuôi bông xù phía sau cậu cùng hai cái lỗ tai trắng trên đầu.
Lông mi run rẩy vài cái sau đó mở ra, do vừa mới tỉnh ngủ nên trong mắt còn mang theo ánh nước lấp lánh.
Lê Tử Ngôn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt mê mang, chưa kịp phản ứng lại tình huống trước mắt. Hai tai trên đỉnh đầu lắc lư vài cái, tăng thêm vài phần linh động cho cả người cậu.
Lại là cảm giác này...Lê Tử Ngôn bóp trán thở dài một hơi, lại là cảm giác buồn khổ mất mát này.
Chỉ là lần này lại hơi khác, ký ức vẫn trống rỗng nhưng lại xuất hiện một hình ảnh mờ ảo như có như không.
Ánh mắt Lê Tử Ngôn trống rỗng, hai tay đặt ở hai bên người, cuối cùng cũng không hỏi 007 về tình huống của mình.
"Tiểu thiếu gia, cậu đã dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi."
"Dạ được, con sẽ xuống ngay." Lê Tử Ngôn đáp một tiếng rồi đi đến mép giường, lúc này cậu mới phát hiện có gì đó không ỏn.
Cơ thể của mình hình như nhỏ hơn so với trước kia thì phải?
Bàn chân đặt trên tấm thảm màu xanh da trời vừa nhỏ nhắn vừa trắng nõn, còn nhỏ hơn so với đàn ông bình thường, Lê Tử Ngôn đưa tay ra, ngón tay cũng nhỏ gầy, ngay cả lòng bàn tay cũng trở nên mềm mại.
Chần chờ một chút rồi Lê Tử Ngôn chạy vào phòng vệ sinh, sau khi nhìn vào gương liền hít một hơi khí lạnh, lùi về phía sau một bước.
Cơ thể đúng là nhỏ hơn một cỡ, nhưng đây không phải là điều khiến cậu khiếp sợ nhất, trên mái tóc đen ở đỉnh đầu lộ ra hai cái tai trắng tinh, đang run rẩy theo tâm trạng của chủ nhân nó, đúng thật quá đáng yêu, làm cho người ta muốn đưa tay xoa bóp một cái, hơn nữa đôi môi phấn hồng cùng với gương mặt thanh tú khiến cho cả người cậu giống như một con búp bê sống.
"007! Cái này là cái gì?!"
Giọng nói của Lê Tử Ngôn kinh ngạc không thể tin được, tuy biết tình huống bất thường này xuất hiện trên người cậu thì cũng