Editor: Uyên
Lai Tháp không biết mình về nhà bằng cách nào, trong đầu đều là hình ảnh giọt nước mắt của Lê Tử Ngôn rơi trên mặt đất, ngay cả ba mẹ nói gì với hắn cũng không nghe rõ.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, con của bọn họ nên bọn họ hiểu rõ nhất, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Lai Tháp liền biết trong lòng hắn có chuyện.
Ba của Lai Tháp thở dài một hơi, cho rằng Lai Tháp vẫn còn bực bội chuyện hôn ước, "Lai Tháp, vừa rồi chú Lê có gọi tới."
Quả nhiên, Lai Tháp sau khi nghe được lời của ông cả người liền cứng đờ, ánh mắt khôi phục lại tỉnh táo, còn mang theo vài phần khẩn trương, "Ừm."
"Chú nói đã bàn bạc với Ngôn Ngôn, nếu hai đứa đều không thích hôn ước này, vậy thì hủy bỏ đi, dù sao cũng là chuyện của hai đứa, chúng ta làm ba mẹ cũng không thể can thiệp quá nhiều. Nhưng ba hy vọng con vẫn là một người anh tốt, cho dù hai nhà chúng ta không kết hôn thì con cũng phải quan tâm Ngôn Ngôn một chút, nghe hiểu không?"
"..."
Lai Tháp không trả lời, hắn ngồi trên sô pha, lồng ngực phập phồng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua vừa chát, co rút đến đau đớn, "Con hơi mệt, đi lên phòng trước."
"Lai Tháp..."
Bước chân của Lai Tháp rất nhanh, chỉ để lại cho hai người một bóng lưng, hai vợ chồng nhìn nhau rồi lắc đầu, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Quay về phòng, Lai Tháp thả mình xuống giường, đặt một tay lên mắt, che đi một vùng ánh sáng.
Sao lại vậy, mọi chuyện sao lại phát triển đến thế này, hắn không chán ghét Lê Tử Ngôn, thậm chí...thậm chí hắn còn hơi hơi thích, tại sao lại phải huỷ bỏ hôn ước...
Không phải Lê Tử Ngôn đã nói thích hắn à? Sao lại bỏ cuộc thế này...
Sẽ không, nhất định sẽ không, kỳ nghỉ còn một ngày nữa, rất nhanh sẽ đi học lại, hắn còn có thể quay về, hắn còn có thể nhìn thấy Lê Tử Ngôn, sẽ không có chuyện gì.
Rõ ràng đó là kết quả do chính mình hy vọng, nhưng sau khi có được, người đau khổ ngược lại là hắn, dù Lai Tháp có cứng miệng thế nào thì cũng phải thừa nhận, hắn nằm sấp trên giường, hận không thể xuyên về mấy tiếng trước, hung hăng đánh mình mấy đấm, vì sao nhất định phải cứng miệng, mày làm vậy chi!
Trong lòng đã rối thành cuộn chỉ, trong đầu Lai Tháp chỉ toàn là Lê Tử Ngôn, không biết có phải cậu tức giận hay không, phải dỗ như thế nào đây, vẻ mặt vẫn thiếu kiên nhẫn như mọi khi, nhưng suy nghĩ của hắn đã sớm bay đi chỗ khác, ngay cả lúc bàn bạc với ba mình cũng bởi vì thất thần mà ngã ra khỏi sân huấn luyện.
Tình huống như vậy kéo dài đến khi khai giảng, chưa đến tám giờ Lai Tháp đã chạy tới ký túc xá, chỉ là có người còn sớm hơn hắn, cửa ký túc xá mở ra, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Một là Lê Tử Ngôn, người kia có giọng nói trầm thấp, cũng có chút quen thuộc, đồng tử Lai Tháp co rút, đẩy cửa đi vào.
Lê Tử Ngôn đứng trong phòng, trong tay ôm con gấu bông vốn được đặt trên sô pha, sau khi nhìn thấy Lai Tháp theo bản năng nở một nụ cười, nhưng rồi lại chậm rãi thu lại khóe miệng, trong mắt hiện lên vài phần cô đơn.
Lai Tháp nhìn mà đau lòng, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị một người khác trong phòng cắt ngang.
"Ngôn Ngôn, bé mập cũng mang đi sao?"
"Ừm, để tớ tự cầm được rồi." Lê Tử Ngôn đặt gấu bông nhỏ vào vali, cầm lấy bé mập trong tay Garcia rồi ngồi xổm trên mặt đất.
Liếc nhìn xung quanh, có một cái vali nhỏ được cất kỹ, cái kia mở ra, bên trong đặt những con gấu bông nhỏ, ngay cả bé mập được Lê Tử Ngôn mua về cũng được cất cẩn thận.
Trong lòng sinh ra một dự cảm xấu, tim Lai Tháp đập loạn nhịp, bước lên nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, kéo cậu từ trên mặt đất đứng lên.
"Tại sao lại dọn đồ?"
"......Đã làm phiền đàn anh quá lâu rồi, em đã viết xong đơn xin đổi phòng, lát nữa sẽ đi nộp."
"Tại sao phải chuyển đi? Tôi làm gì khiến cậu giận sao?" Tay Lai Tháp siết càng chặt, giọng nói còn mang theo hoảng loạn, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Garcia cắt ngang.
"Đàn anh Lai Tháp, khoảng thời gian này