Editor: Uyên
Nói chuyện với ba mẹ suôn sẻ hơn hai người tưởng tượng, dù sao mọi người đều đã biết, vốn dĩ đã có tính toán kết thân, chẳng qua giữa chừng lại xảy ra một chút sai sót nhỏ, kết cục như bây giờ rất nhiên ai cũng vui mừng.
Lúc Lê Tử Ngôn về nhà, trong nhà không chỉ có một nhà ba người Lê gia, mà còn có ba mẹ của Lai Tháp đến cùng ăn một bữa cơm. Lai Tháp hơi kinh ngạc, nhưng cũng không từ chối, theo hắn thấy, hắn muốn chịu trách nhiệm với Lê Tử Ngôn, sau này muốn sống cả đời với Lê Tử Ngôn thì gặp người lớn là chuyện cần thiết, đây cũng là bảo đảm của hắn.
Thật ra ban đầu ba mẹ Lai Tháp vẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi ăn cơm xong, chút nghi ngờ trong lòng bọn họ đã biến mất. Tính tình Lai Tháp biệt nữu quái đản, sợ là cảm giác thích là như thế nào cũng không biết, bọn họ sợ Lai Tháp ở bên Lê Tử Ngôn sẽ làm tổn thương đối phương thì cũng không có gì tốt, chỉ là nếu như một người thật lòng một người thờ ơ thì cũng không ổn với hai người. Nhưng bây giờ họ đã thấy lo lắng của họ là dư thừa.
Lai Tháp sẽ nhớ rõ những món Lê Tử Ngôn thích ăn, cũng sẽ cẩn thận rót nước cho Lê Tử Ngôn, cho dù vẻ mặt vẫn không được tự nhiên, nhưng hành động của hắn lại vừa săn sóc vừa ôn nhu, đây là điều bọn họ cho tới bây giờ chưa từng tưởng tượng đến.
Mà bây giờ bọn họ mới biết được, nội tâm của Lai Tháp mạnh mẽ, xây dựng một bức tường cao, nhưng ở giữa bức tường này, lại chừa ra một con đường nhỏ, cho Lê Tử quyền có quyền đi vào.
Hai người có thể không phải là một cặp trời sinh, nhưng lại vô cùng phù hợp, sinh mệnh của nhau đều có một góc riêng thuộc về đối phương, trong linh hồn cũng có dấu hiệu thuộc về người kia.
Lê Tử Hàn cũng không dám nói gì, chuyện tình cảm và hôn nhân không phải người ngoài có thể nhúng tay vào, huống chi anh có thể nhìn ra được, Lê Tử Ngôn và Lai Tháp là tình đầu ý hợp, kết quả không thể tốt hơn nữa. Cho nên mặc dù anh đau lòng Lê Tử Ngôn, người cuồng em trai như anh hy vọng mình có thể chăm sóc tốt cho Lê Tử Ngôn, nhưng cũng sẽ không ngăn cản hai người.
"Thú Triều hàng năm sắp bắt đầu rồi, Lai Tháp với Tử Hàn có chuẩn bị chưa? Thú Triều năm nay có lẽ còn nguy hiểm hơn lần trước."
Ba Lê nhíu mày lên tiếng trước, mang theo chút lo lắng, Thú Triều chính là đầu thu hằng năm, sẽ có một lượng lớn dã thú chưa thức tỉnh từ trong núi rừng đột kích xã hội thú nhân, nhưng mà đồng thời, Thú Triều cũng sẽ có rất nhiều linh vật, thảo dược còn có tài nguyên, lúc đó cũng là thời điểm tốt nhất để mọi người đi săn bắn hái lượm.
Mặc dù khoa học kỹ thuật bây giờ đã đủ tiên tiến, nhưng vẫn còn rất nhiều thú nhân dựa vào năng lực và khả năng bẩm sinh để xử lý.
"Ba yên tâm, mấy ngày nay con vẫn luôn huấn luyện, sẽ không xảy ra chuyện gì." Lê Tử Hàn rất tự tin, cũng không phải là kiêu ngạo, mà vì anh thật sự đã nắm chắc năng lực của mình.
"Con cũng không sao."
Giọng nói của Lai Tháp trầm ổn, mang theo một chút kiêu căng, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy hắn đang tự cao nói dối, đôi mắt trong veo của Lê Tử Ngôn loé sáng, sùng bái nhìn hắn, khiến Lê Tử Hàn nhìn mà ghen tị.
"Biết năng lực của hai đứa mạnh rồi, nhưng lúc Thú Triều vẫn phải cẩn thận, đừng để mình bị thương, cho dù không tổn thương đến tính mạng, nhưng vẫn phải chịu thiệt."
Ba mẹ của Lai Tháp cũng ở một bên nói đỡ, bọn họ là người lớn nên luôn lo lắng cho con cái của mình. Lê Tử Ngôn tất nhiên cũng hiểu được đạo lý này, Lê Tử Ngôn là á thú nhân nên sẽ không tham gia vào công tác săn bắn hái lượm ẩm thấp này, tuy trong lòng cũng có nghĩ tới, nhưng cậu cũng biết nếu đi thì cậu chỉ gây thêm phiền phức, trở thành gánh nặng thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Lai Tháp về nhà với ba mẹ mình, trước khi đi còn lưu luyến tạm biệt Lê Tử Ngôn, nếu không phải hắn muốn cố gắng chống đỡ chút ngạo kiều của mình, thì chỉ sợ là đã tiến lên hôn môi Lê Tử Ngôn.
Mặc dù các bậc cha mẹ không muốn làm bóng đèn, nhưng