Editor: Uyên
Chuyện đã hứa thì phải làm được, cho nên mặc dù trong lòng Cảnh Trạch vẫn còn chút lo lắng cùng bất mãn, nhưng lại không có cách nào mở miệng.
Ngày hôm sau Lê Tử Ngôn liền mang theo hành lý của mình đi học, bảo tài xế đậu xe ở phía bên kia sân trường rồi tự xách hành lý vào.
Thành tích học tập của cậu luôn rất tốt, trường học cũng là trường điểm, trước đây Cảnh Trạch cũng là học sinh của trường này, hắn và Tô Kiến Bạch cũng đã quen biết ở đây.
Ký túc xá của trường đại học là phòng bốn người, ở dưới giường là bàn học, Lê Tử Ngôn dựa theo ký ức cất đồ xong thì ngồi trên giường.
Thân mật vừa phải, lúc nào nên lạc mềm buộc chặt thì Lê Tử Ngôn tuyệt đối sẽ không sai lầm, Cảnh Trạch không cho Lê Tử Ngôn thông tin liên lạc của hắn, Lê Tử Ngôn cũng không muốn.
Xem qua lịch học mấy ngày sắp tới, so với tưởng tượng của cậu còn thoải mái hơn nhiều, Lê Tử Ngôn nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Cơ thể kêu gào mệt mỏi, tâm trí cũng trống rỗng, cậu không có trí nhớ lúc trước cho nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng 007 có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở thế giới trước, không phải Lê Tử Ngôn chưa từng có tình huống rung động với đối tượng công lược, nhưng hai bên đều yêu thích mới ở bên nhau. Hai người hướng về phía nhau, thỏa mãn không chỉ ở thể xác, mà còn là linh hồn và tâm trí.
Nhưng lần này, tìиɦ ɖu͙ƈ đột ngột không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có va chạm cơ thể và du͙ƈ vọиɠ. Cảnh Trạch là ác ma có nhu cầu lớn, hành động lại tàn nhẫn, cũng không để ý đến cảm nhận của Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn nằm trên giường ngủ thiếp đi, cửa ký túc xá mở ra, ba thiên sứ đi vào nhìn thấy người trên giường dùng cánh quấn mình lại, không hẹn mà cùng nhau im lặng.
"Tử Ngôn đã quay lại."
Thiên sứ đang nói chuyện rất vui vẻ, đôi cánh cũng lớn hơn một chút, y vẫy cánh bay lên trên thì nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lê Tử Ngôn.
"Sắc mặt Tử Ngôn không tốt lắm, chúng ta dọn đồ xong thì đi ra ngoài ăn cơm đi, nào về mang đồ ăn cho cậu ấy."
"Được."
Hai thiên sứ khác cũng không phản đối, người trong ký túc xá của họ ai cũng có tính tình hiền lành tốt bụng, cho nên không khí và quan hệ trong ký túc xá bọn họ cũng không tệ.
Lê Tử Ngôn không biết bọn họ đã trở về mà ngủ một giấc đến chiều.
"Tỉnh rồi?"
"Ừm." Lê Tử Ngôn gật đầu rồi nở một nụ cười làm cho ba người phía dưới nhìn mà rung động, "Cám ơn các cậu nha, còn mua cơm cho tôi nữa."
"Cảm ơn với tụi tôi làm gì chứ, lúc trước không phải cậu cũng mua cho chúng tôi sao."
An Trình tốt tình cười cười, nhìn Lê Tử Ngôn bay xuống ngồi bên cạnh bọn họ, "Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, mấy ngày nay không khoẻ sao?"
"Không sao, chỉ hơi mệt thôi."
Những bạn cùng phòng này đều biết về hoàn cảnh của Lê Tử Ngôn, nên cho rằng Lê Tử Ngôn quá mệt vì phải đi làm thêm.
"Tử Ngôn, sức khỏe quan trọng hơn, cậu đừng ép mình quá."
"Ừm, tôi biết rồi, học kỳ này sẽ không liều mạng như thế nữa." Lê Tử Ngôn cười cười, nhưng trong lòng đã có tính toán khác.
Mặc dù họ có mối quan hệ tốt, nhưng cậu không muốn kể tình hình hiện tại của mình. Lúc trước cậu giữ lại cho mình hai ngàn, nhưng cậu đã xem nhẹ giá cả của thế giới này, hai ngàn cậu ở thành phố này sống không nổi mười ngày, chưa kể lúc trước mua đồ ăn đều là dùng tiền của cậu nên bây giờ trong ví cậu chỉ còn lại hơn một ngàn.
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường học, ba người còn lại còn có chuyện phải xử lý nên lần lượt rời đi, Lê Tử Ngôn mang hộp cơm ra ngoài ném vào thùng rác rồi mở phần mềm gọi xe nhập địa chỉ.
Đêm đó "bán nước cầu vinh" để tranh thủ cơ hội được ra ngoài, cũng vì tranh thủ cơ hội không bị "theo dõi", ngoại trừ nghỉ ở nhà thì lúc Lê Tử Ngôn đi học tài xế và vệ sĩ sẽ không theo bên cạnh cậu nữa.
Gọi xe rất nhanh, Lê Tử Ngôn lên xe rồi nói cho tài xế một địa chỉ, không bao lâu đã tới.
Cậu và 007 đã phân tích các quy luật và địa điểm hay tới của Cảnh Trạch, sau khi cân nhắc kỹ càng thì đã xác định được nơi này.
Một quán bar Cảnh Trạch thường xuyên đến, hắn tới đây không phải vì săn sắc đẹp mà chỉ đơn thuần là đến uống rượu giải sầu với bạn bè. Lê Tử Ngôn thiếu tiền, nếu là đi làm thêm thì không bằng cứ làm ở chỗ này, một công đôi việc.
"Ở đây chúng