Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn vẫn đứng như thế nhìn thẳng vào Cảnh Trạch, ánh mắt không hề né tránh. Cậu thấy sự tức giận cùng giận chó đánh mèo trong mắt Cảnh Trạch, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy trống vắng, dù hiện tại hai người chưa có tình cảm rõ ràng, nhưng mất mát trong lòng lại không phải giả.
Khóe miệng kéo lên một đường cong cười như không cười, dùng sức rút cổ tay mình lại.
"Ý anh là sao?"
"Tôi nhớ đã nói rõ rồi, nói dễ nghe thì quan hệ của chúng ta là hợp tác, nói khó nghe thì cậu cùng lắm chỉ là một thế thân tôi bao dưỡng mà thôi, nhớ rõ vị trí của mình, hiểu được cái gì tốt thì tôi còn có thể cho cậu ở lại. Nhưng nếu cậu làm gì không nên làm, có mấy ý nghĩ không đúng đó thì tôi sẽ không cho cậu sống yên đâu."
Khi Cảnh Trạch nói lời này không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Ngôn, mà lại né tránh ánh mắt của Lê Tử Ngôn, vẻ mặt cũng có chút cứng đờ.
"Ngài Cảnh nói lời này có ý gì, em thật sự không hiểu."
"Cậu không hiểu? Được rồi, vậy tôi hỏi cậu, cậu thấy mấy cái này có quen không?"
Cảnh Trạch đưa nội dung trên điện thoại cho Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn cúi đầu xem, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chuyện này cậu thật sự không biết, bất kể là chuyện hai người bị chụp ảnh, hay là bên Cảnh gia thừa nhận mối quan hệ, đều nằm ngoài dự liệu của cậu.
"Những cái này em không biết. Nếu ngài Cảnh muốn tìm đáp án thì em nghĩ anh nên đi tìm phóng viên và cha mẹ anh mới đúng."
Lê Tử Ngôn nói rất đúng, đây là biện pháp tốt nhất cũng rõ ràng nhất, hơn nữa với Cảnh Trạch mà nói thì cũng không có gì khó khăn, chẳng qua trong đầu hắn hiện giờ đều là cuộc điện thoại vừa rồi với Tô Kiến Bạch, còn có lời tỏ tình như thật như giả tối qua, cả người rối rắm, cuối cùng chỉ còn lại tức giận khi bị người ta lừa gạt và lợi dụng.
"Bây giờ cậu còn muốn tìm lý do à?"
Cảnh Trạch hừ lạnh một tiếng, đôi cánh phía sau mở ra, che đi một vùng lớn ánh sáng, hai tròng mắt đỏ sậm âm trầm lóe lên tia tức giận, hắn đưa tay nắm lấy cằm Lê Tử Ngôn, không hề khống chế sức lực của mình mà để lại hai dấu tay rõ ràng trên chiếc cằm mềm mịn.
"Lần này tôi sẽ tha cho cậu, nhưng nếu cậu còn dám nghĩ đến chuyện như thế này nữa thì đừng trách tôi không nể tình."
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra Cảnh Trạch vẫn không đành lòng, dù sao bầu không khí đêm qua và sáng nay của hai người quá tốt, hắn không muốn nhưng vẫn phải nói ra những lời như vậy với Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn nhìn thẳng vào hắn, con ngươi màu nâu trà ngập nước lấp lánh, cứ như thế nhìn hắn, giống như nước mắt của Lê Tử Ngôn sắp rơi xuống vậy.
Nơi nào đó trong lòng giống như bị người ta đâm một cái, vừa xót vừa đau, Cảnh Trạch thu tay về đứng trước mặt Lê Tử Ngôn, nhất thời hai người đều không nói gì.
"Chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng em cho rằng ít nhất mấy ngày nay ở chung anh có thể nhìn ra được em là người thế nào, thì ra chỉ là em nghĩ nhiều."
Lê Tử Ngôn chua xót cười cười, cậu đưa tay sờ sờ cằm, có chút đau, bỏ tay xuống rồi đi qua người Cảnh Trạch, "Anh hỏi lời em nói tối hôm qua là thật hay không à, em hy vọng chỉ là giả."
Nói xong, Lê Tử Ngôn quay người đi về phòng ngủ, Cảnh Trạch sững sờ đứng tại chỗ, cúi đầu nghĩ lại những lời Lê Tử Ngôn vừa nói, ngón tay khẽ run, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng rồi cầm điện thoại rời đi.
Trong phòng, Lê Tử Ngôn ngồi trên giường xoa đầu, đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, kìm nén chua xót trong lòng.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng cậu không có tình cảm với Cảnh Trạch, nhưng khi bị Cảnh Trạch hiểu lầm, trong lòng cậu lại thấy tủi thân thế này, nhưng lại không có chỗ tâm sự.
"Thật là một tên ngốc..."
Lê Tử Ngôn nhẹ giọng nói thầm, Cảnh Trạch cũng không phải là một người hay nghi ngờ,