Editor: Uyên
"Ai bảo Cảnh Trạch không cho tôi cơ hội."
Ngụy Tu Trúc cười cười nghiêng người qua, "Tôi nói này lão Cảnh, cậu cứ yên tâm, nếu sau này tôi có thể ở bên Tử Ngôn thì nhất định sẽ không thay lòng, sẽ luôn đối xử tốt với cậu ấy, cậu cho tôi số của cậu ấy đi được không?"
Tay cầm ly rượu của Cảnh Trạch siết chặt, liếc Ngụy Tu Trúc một cái rồi lạnh giọng nói, "Tôi thấy không được lắm."
"Được lắm, cậu thật biết cách bảo vệ bảo bối tốt, chiếm bồn cầu mà không ị phân, chiếm người đẹp mà lại không biết quý trọng, cậu thấy mình so với mấy tên tra nam có khác không.
"A Trạch, cậu đừng để ý, Tu Trúc chỉ nói lung tung thôi." Văn Thụy cười cười lắc đầu rồi nghiêm túc nói, "Theo tôi thấy, cậu nên bỏ ý nghĩ đó với Tô Kiến Bạch đi, đối xử tốt với bạn nhỏ Tử Ngôn một chút."
"Này Văn Thụy! Sao cậu không theo phe tôi?!"
Mọi người quậy phá sôi nổi, chỉ có Cảnh Trạch ngồi ở ghế dài không nói một lời, uống rượu với vẻ mặt u ám.
Cũng không biết Lê Tử Ngôn đã hết bệnh chưa, mấy ngày nay cũng không gọi tới. Cảnh Trạch dựa lưng vào sô pha nhấp rượu, cặp sừng ác ma hòa vào bóng đêm.
Âm nhạc dừng lại, trong nháy mắt cả quán bar yên tĩnh, rồi lập tức vang lên tiếng hoan hô chói tai.
"Nhanh lên nhanh lên! Cực phẩm đến rồi!" Ánh mắt Ngụy Tu Trúc như phát sáng, lôi kéo mấy người Văn Thụy nhìn về phía trước, ánh đèn trong quán bar mờ ảo, chỉ có ngọn đèn trên sân khấu lấp lánh như những ngôi sao.
Bệ nâng từ từ xuất hiện, một người đang đứng trên đó.
Cậu đã thu cánh lại, chỉ có thể xác định thân phận thiên sứ của cậu qua cặp sừng, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, che đi một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chiếc cằm hoàn mỹ.
Người trên sân khấu không ăn mặc hở hang mà mặc đồng phục của quán bar, nhưng kích thước lại trông nhỏ hơn, phác hoạ ra đường cong vòng eo thon nhỏ của cậu.
Ống quần ngắn lộ ra mắt cá chân trắng nõn đẹp đẽ, lúc giơ tay áo lập tức bị kéo lên trên, lộ ra trước mặt mọi người hai hõm xương eo.
Rõ ràng là không có hành động kɦıêυ ɖâʍ, cũng không mặc quần áo nóng bỏng, nhưng cố tình lại có thể câu được du͙ƈ vọиɠ trong lòng người nhìn.
Âm nhạc trong quán bar quấy động xung quanh nhưng cũng không ngăn được tiếng hoan hô của đám đông phía dưới.
Ngay cả Ngụy Tu Trúc và bọn Văn Thụy cũng bị hấp dẫn.
"Tɦασ...cái này quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi."
Ngụy Tu Trúc hưng phấn nói ra tiếng, hai mắt đều tỏa sáng, "Vòng eo này cầm lấy chắc rất đã. Lão Cảnh, cậu thấy sao? Lão Cảnh? Lão Cảnh?"
Ngụy Tu Trúc kêu vài tiếng nhưng lại phát hiện sắc mặt của người bên cạnh đã dần u ám, cho dù là dưới ánh đèn lờ mờ thì vẫn có thể nhìn ra tâm trạng của hắn không được tốt.
"Cậu sao vậy?"
Cảnh Trạch không trả lời mà ném ly rượu trên tay xuống đất, phát ra một tiếng vỡ lớn khiến không ít người nhìn qua, tầm mắt của người trên sân khấu cũng bị thu hút, tiếng nhạc của quán bar cũng ngừng lại.
Ông chủ quán bar vốn đang đứng trong hậu trường hài lòng mỉm cười nhìn buổi biểu diễn, âm thanh đổ bể làm ông giật nảy mình, cau mày muốn ra xem ai gây sự, kết quả vừa nhìn thấy Cảnh Trạch hai chân liền mềm nhũn.
"Ôi chao ngài Cảnh à, sao thế, có phải rượu không ngon không?"
"Kêu cái người nhảy kia tới đây."
Ông chủ hơi sửng sốt, khó xử nói, "Chuyện này, ngài Cảnh, có phải người đó nhảy không đẹp hay không, tôi bảo cậu ta đi xuống, không làm chướng mắt ngài nữa."
"Tôi nói, kêu cậu ấy tới đây."
Cảnh Trạch trầm giọng nói, mang theo ý không muốn bỏ qua, ánh mắt sáng ngời dọa người, đôi mắt đỏ sậm mang theo cảm giác áp bách không thể chống lại.
Đừng nói là ông chủ, ngay cả bọn Ngụy Tu Trúc cũng khó hiểu.
"Ông chủ, ông cứ kêu cậu ấy đi, hôm nay tổn thất này chúng tôi sẽ bồi thường."
"Được...được rồi." Ông chủ lau mồ hôi trên đầu, trấn an khách trong quán rồi đi tìm Lê Tử Ngôn đang ngồi trong hậu trường, "Tiểu Lê à, theo tôi đi tới đây."
".....Ừm." Lê Tử Ngôn vừa mới nhìn thấy Cảnh Trạch cho nên lúc này ông chủ tìm cậu, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ.
Lê Tử Ngôn đeo mặt nạ đi đến trước mặt Cảnh Trạch rồi không nói lời nào.
"Lại đây."
"...."
"Lại đây, đừng để tôi ra tay."
"Lão Cảnh, cậu làm gì vậy? Cậu đã có Tử Ngôn rồi mà còn muốn tìm người khác?"
"Đúng vậy A Trạch,