Editor: Uyên
Trong lòng Cảnh Trạch hơi nghẹn nhưng lại không nói nên lời, không được tự nhiên cuộn tròn ngón tay, "Tại sao lại về đây?"
"Ngài Cảnh sắp ôm được người đẹp về rồi, tôi ở lại cũng làm chướng mắt thôi, dù sao sớm hay muộn thì chúng ta cũng phải tách ra nên tôi đi càng sớm thì ngài cũng chuẩn bị sớm hơn."
Lê Tử Ngôn không nhìn Cảnh Trạch mà đứng lên kéo dài khoảng cách với Cảnh Trạch, ôm Bánh Sữa đứng bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn cảnh bên ngoài.
Cần cổ thon dài trắng nõn tạo thành một độ cong mảnh mai, lộ ra chỗ yếu ớt nhất trước mặt Cảnh Trạch, như vô tình tăng thêm vài phần gầy yếu làm Cảnh Trạch nóng mắt.
"Anh và cậu ta không có chuyện gì hết, sau này cũng không."
Lông mi Lê Tử Ngôn run run rồi khẽ cười một tiếng, "Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi? Lúc ký hợp đồng, ngài Cảnh đã nói hiệp ước có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, không chỉ ngài có lợi mà tôi cũng không chịu thiệt. Ngài Cảnh ngủ với tôi hai tháng, cho tôi hai tháng tiền, vậy hai chúng ta không ai nợ ai."
Ai nói không nợ, Cảnh Trạch muốn nói nhưng lại phát hiện mình không nói nên lời, trong cổ họng nghẹn đến khó chịu.
"Ngoại trừ hợp đồng, một chút lưu luyến với anh em cũng không có sao?"
"Ngài Cảnh, tất cả đã kết thúc rồi, ngài đừng dây dưa với tôi nữa."
Lê Tử Ngôn cúi đầu, dáng người của cậu rất gầy, trong thời gian này bởi vì bôn ba khắp nơi làm việc nên cả người so với lúc hai người mới quen còn mảnh khảnh hơn, bàn tay ôm Bánh Sữa lộ ra vết sẹo màu hồng nhạt đặc biệt nổi bật.
"Tôi đã nói rồi, thích ngài tôi chỉ có thể nhận được đau khổ nên bây giờ tôi bỏ cuộc, ngài Cảnh cũng đừng tới tìm tôi nữa."
"Vậy anh phải làm sao đây?"
"Cái gì?"
Cảnh Trạch bước từng bước về phía trước, hai tay chống lên bệ cửa sổ vây Lê Tử Ngôn vào trong lòng mình, con ngươi không chớp nhìn chằm chằm vào hai mắt Lê Tử Ngôn.
"Em không quan tâm anh nữa sao?"
"Ngài Cảnh thật biết nói đùa, sao tôi có tư cách đó được, hơn nữa với thân phận của ngài thì muốn người nào mà không được, cần gì phải lãng phí thời gian với tôi chứ!"
Dù Lê Tử Ngôn nói vậy, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vài phần đau khổ, cắn môi giống như đang cố gắng kiềm chế không để cho cảm xúc mình sụp đổ, mà càng như vậy thì càng làm Cảnh Trạch xót xa, hắn muốn ôm Lê Tử Ngôn vào lòng nhưng lại bị Lê Tử Ngôn đẩy ra.
"Ngài Cảnh, nếu chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa thì đừng làm chuyện khiến người ta hiểu lầm, đừng làm lòng tôi đau nữa được không?
Nhất thời hai người đều im lặng, Lê Tử Ngôn nghiêng đầu giơ tay quẹt đi một giọt nước lấp lánh, đồng tử Cảnh Trạch lập tức co rút, muốn nói tiếp nhưng lại bị Lê Tử Ngôn giành trước.
"Ngài Cảnh, ở đây không phù hợp với thân phận của ngài, tôi còn có việc nên không tiếp đón ngài được, cũng chúc cuộc sống sau này của ngài có thể thuận lợi, cứ như vậy đi."
Nói xong, Lê Tử Ngôn liền ôm Bánh Sữa đi vòng qua Cảnh Trạch ra khỏi phòng.
Nhất thời Cảnh Trạch hơi luống cuống, không phải hắn chưa từng bị từ chối, trong lúc theo đuổi Tô Kiến Bạch, Tô Kiến Bạch đã không ít lần lầm hắn thất vọng như thế này. Chẳng qua Tô Kiến Bạch chưa bao giờ kiên quyết cắt đứt quan hệ của hai người như Lê Tử Ngôn mà là dùng câu nói mập mờ để treo cổ Cảnh Trạch, cho hắn cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Mà thái độ của Lê Tử Ngôn lại rất dứt khoát, hắn có thể cảm giác được Lê Tử Ngôn không nỡ nhưng đối phương lại có thể kìm chế tình cảm sâu trong lòng mình, mạnh mẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Kịp thời tránh những tổn thương, bình tĩnh quá mức, còn có tính cách ôn nhu cùng sắc bén, Cảnh Trạch phát hiện hắn ngày càng có thể nhìn thấy một Lê Tử Ngôn chân chính.
Mà lời từ chối như vậy lại không làm hắn cảm thấy xấu hổ hay khổ sở, mà lại cảm thấy chua xót nhiều hơn, không phải vì hắn mà là vì Lê Tử Ngôn.
Sao có thể xem Lê Tử Ngôn là thế thân của Tô Kiến Bạch chứ? Sao có thể so sánh Lê Tử Ngôn với Tô Kiến Bạch, từ đầu đến cuối hắn thật sự như một thằng ngốc.
Lúc từ phòng đi ra không nhìn thấy Lê Tử Ngôn mà chỉ thấy viện trưởng, viện trưởng cũng nhận ra hai người nói chuyện không tốt lắm, chỉ gật đầu với Cảnh Trạch rồi