Editor: Uyên
"Anh Hàn"
Trần Khoáng Viễn cau mày đi đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ, giọng điệu cũng trở nên trịnh trọng, "Cái tên Vương thành này chắc chắn không có ý tốt, e rằng đã có âm mưu."
Hàn Lâm Hạ không ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra được tính kế trong mắt Vương Thành, hắn âm thầm liếc nhìn hai người đi theo dẫn đường cho bọn họ, ra hiệu với Trần Khoáng Viễn cùng Bạch Kính Triết rồi không trả lời lại.
"Đây là địa bàn của mấy người, buổi tối chúng tôi sẽ đưa hàng tới, nhưng ba bữa cơm của mấy người chúng tôi không quan tâm."
Nơi này là nơi chưa được khai hoang, lúc trước còn là một khu dân cư, chẳng qua đã sớm bị tang thi phá huỷ, phòng hộ xung qua cũng không đáng tin, bốn phía đều vây quanh bởi bầu không khí âm trầm.
Mấy người dẫn đường cảm thấy rợn tóc gáy, nhìn nhau một cái, người dẫn đầu đi lên trước ngoài mạnh trong yếu nói, "Mấy người phải nhớ rõ nộp phí bảo hộ, không thì trái cây cũng không có mà ăn, đi thôi!"
Nói xong, một giây bọn họ cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.
Đợi đến khi đám người này đi xa, Hàn Lâm Hạ ngoắc tay với Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết, "Để các anh em kiểm tra tình hình xung quanh đi, nhìn thái độ của bọn họ xem ra chỗ này cũng không được bình thường."
"Được, anh Hàn yên tâm."
Bọn họ đều là người có kinh nghiệm, để lại vài người canh giữ, còn lại thì đi nơi khác kiểm tra.
Lê Tử Ngôn đứng trong đám người nhìn Hàn Lâm Hạ, lặng lẽ nuốt nước miếng, người này mang lại cho cậu một cảm giác rất quen thuộc, nhưng khí thế quanh người là kiểu người sống đừng đến gần khiến cậu hơi sợ.
Dù sao cậu cũng chỉ là một người bình thường, tuy đã trải qua chuyện xuyên không thế này nhưng cũng sẽ sợ hãi với người đã dính máu.
Hàn Lâm Hạ là ai? Hai mươi tuổi gia nhập bộ đội đặc chủng, năm nay hai mươi bảy càng giống như mới bò ra từ cõi chết, cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người khác, từ lúc Lê Tử Ngôn nhìn hắn trong lòng đã có tính toán.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng còn có tự giễu, vừa rồi còn dũng cảm lại gần cầu cứu mình, bây giờ mới biết sợ.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, nhóm Trần Khoáng Viễn trở về, trên tay còn dính máu.
"Anh Hàn, chúng ta nghĩ không sai, mảnh đất này là một vùng đất hoang, phòng hộ xung quanh gần như là không có, tụi em có đi xem thì còn thấy có dấu vết thú dữ và tang thi ra vào."
"Boss, trước tiên chúng ta xử lý đơn giản chút đi, chứ không sợ đêm nay lại ngủ không yên."
"Ừm, mọi người cầm theo vũ khí kéo lưới phòng hộ xung quanh lên, có thú dữ thì lập tức gϊếŧ, đừng để lại phiền phức."
Hàn Lâm Hạ gật đầu, cầm súng trong tay nhìn Lê Tử Ngôn và mấy người còn lại, "Còn mấy người đừng lộn xộn, ở lại canh đồ."
Ánh mắt Lê Tử Ngôn lóe lên, đứng lên đi tới bên cạnh Hàn Lâm Hạ, "Em cũng đi theo hỗ trợ."
"Cậu? Hừ."
Hàn Lâm Hạ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cũng khinh thường, hắn thật sự không muốn xem thường Lê Tử Ngôn nhưng mà dáng người Lê Tử Ngôn quá mảnh mai, so với bộ đội đặc chủng như bọn họ thì lại càng giống một bạn nhỏ, cánh tay nhỏ chân nhỏ, bóp một cái có khi cũng gãy.
"Giữ sức đi, chúng tôi cũng không ác đến mức lợi dụng sức lao động trẻ em."
Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhưng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo Bạch Kính Triết hỗ trợ chuyển gạch đưa dây thừng.
Vừa rồi bởi vì giãy dụa nên trên người cậu còn có vết thương, sắc mặt cũng tái mét, muốn bao nhiêu đáng thương là có bao nhiêu, nhưng lại không tỏ ra yếu đuối bán thảm mà còn rất nhiệt tình.
Ngay cả Hàn Lâm Hạ chướng mắt cậu cũng không thể nói gì. Nhóm họ có kỷ luật có tổ chức, không lâu đã xử lý xong căn cứ tạm thời, nơi này có hai tòa dân cư, bọn họ chuyển vào một cái tương đối sạch sẽ hoàn chỉnh.
"Tôi ở lầu hai, Kính Triết và Khoáng Viễn ở đối diện, còn lại ở phía trên."
"Boss, tôi thấy một phòng rất lớn, chúng ta có thể ở