Editor: Uyên
Liên tiếp một tuần Lê Tử Ngôn đều theo Hàn Lâm Hạ huấn luyện, nếu như không phải cậu chắc chắn ngoài trừ chuyện mình tỏ tình ra thì không làm gì khiến Hàn Lâm Hạ không vui thì cậu còn tưởng Hàn Lâm Hạ vì trả thù mình nên mới làm khó cậu.
Bởi vì Hàn Lâm Hạ thật sự nghiêm túc huấn luyện cho cậu, nhưng do điều kiện bây giờ không cho phép chứ không Hàn Lâm Hạ đã bắt cậu phải chạy hai mươi cây số rồi. Mỗi ngày ngoại trừ chuyện huấn luyện thể lực cơ bản này thì còn phải đấu đôi, ngày đầu tiên Lê Tử Ngôn còn chưa nhận ra chuyện này đáng sợ thế nào, cho đến khi bị Hàn Lâm Hạ quật ngã xuống đất, cậu còn sững sờ chưa kịp hoàn hồn.
Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế sô pha kéo ống quần lên, trên đùi có một vết tím xanh, cơ bắp cũng đau nhức.
Chuyện này đã trở thành thói quen hàng ngày của cậu trong mấy ngày nay, cả người không có chỗ nào khá hơn, ngay cả trên mặt ngày nào cũng dính đầy đất cát, có khi mệt đến mức vừa về đã lập tức ngủ.
Cậu lấy nước sạch từ chỗ Trần Khoáng Viễn đưa tới rửa sạch vết thương trên cánh tay, đau đến nhăn mày.
Hàn Lâm Hạ vừa đi vào liền thấy bộ dạng này của Lê Tử Ngôn, lạnh mặt đi tới lấy thau nước trong tay Lê Tử Ngôn, "Sao cậu không dùng thuốc?"
"Mấy vết thương này còn nhẹ hơn anh...với huấn luyện viên mà, vài ngày là khỏi thôi." Lê Tử Ngôn cười cười nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
"Cậu có thuốc."
Giọng Hàn Lâm Hạ không tốt lắm, ngồi xuống bên cạnh Lê Tử Ngôn, định ngồi cách xa đối phương một chút nhưng lại không kìm chế được bản năng mà đưa tay đặt chân Lê Tử Ngôn lên đùi mình, "Có thuốc mà không dùng, giữ lại làm gì vậy nhóc con?"
"..."
Lê Tử Ngôn không trả lời, cắn môi dưới nâng mắt nhìn Hàn Lâm Hạ, ánh mắt ngậm nước, khoé mắt còn hơi đỏ, "Để lại cho mọi người."
"Cậu không sợ đau?"
Lê Tử Ngôn gật đầu không giấu diếm, "Sợ, nhưng mọi người cần hơn em."
Hàn Lâm Hạ không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn đã thay đổi.
Chiếm lấy vị trí của Trần Khoáng Viễn để dạy Lê Tử Ngôn là do đầu hắn nhất thời nóng lên, ngay từ đầu hắn cho rằng Lê Tử Ngôn sẽ kiên trì không được bao lâu nhưng không ngờ cả người đều bị thương, mỗi ngày đều mệt mỏi không đứng dậy nổi nhưng Lê Tử Ngôn vẫn kiên trì.
Càng đừng nói đến những lời cậu vừa nói, làm cho hắn nhớ tới lúc trước Lê Tử Ngôn nói với hắn sẽ bảo vệ hắn, đúng là không hề ngáng chân ai.
Sau khi mạt thế đến, Hàn Lâm Hạ chưa từng có suy nghĩ tới chuyện tìm nửa kia, thậm chí còn nghĩ mình còn có thể yêu đương nữa hay không. Huống chi trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua đủ ấm lạnh của con người, có không ít người vì muốn tìm một chỗ dựa vững chắc và ô dù mà bán cả cơ thể, lừa gạt tình cảm, sau khi gặp người tốt hơn thì dứt khoát phản bội chạy trốn.
Sau khi Lê Tử Ngôn thổ lộ với hắn, hắn đã nghĩ như vậy, dù sao bọn họ quen biết chưa lâu, hắn không biết sao mình có thể được Lê Tử Ngôn thích. Nhưng bây giờ hắn lại bối rối, Lê Tử Ngôn không có dựa vào hắn mà thật sự đang cố gắng trưởng thành, muốn bảo vệ hắn, sóng vai với hắn.
"Cậu..." Hàn Lâm Hạ vừa nói một chữ, chưa kịp nói những lời tiếp theo thì bầu trời bên ngoài lại đột nhiên tối sầm.
Không phải là tối, mà bầu trời biến thành màu đỏ sậm.
Bầu trời này giống y như đúc lúc xảy ra mạt thế.
Lê Tử Ngôn và Hàn Lâm Hạ đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng căng thẳng.
"Boss!"
"Anh Hàn!"
Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn từ dưới lầu chạy lên đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ, sắc mặt ai cũng trịnh trọng đi tới trước cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Toàn bộ bầu trời đã biến thành màu đỏ như máu, đặc biệt doạ người nhưng cũng rất yêu dã. Các thành viên trong nhóm canh giữ bên dưới cầm vũ khí quan sát tình hình xung quanh.
Bốn phía dần dần vang lên tiếng gầm gú của tang thi và thú dữ, tất cả đều giống với ngày mạt thế đến.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mọi người lại sắp biến