Editor: Uyên
"Anh ơi, có thể tìm lại xác tang thi dị năng vừa gϊếŧ được không, trên người bọn nó chắc là cũng có thứ này."
"Cậu biết đây là gì không?"
Lê Tử Ngôn cắn môi lắc đầu, "Không biết, nhưng em có một suy đoán nên muốn xác nhận lại lần nữa."
"Được."
Hàn Lâm Hạ gật đầu rồi nhìn Bạch Kính Triết, từ khi biết được dị năng của Lê Tử Ngôn, suy đoán của Lê Tử Ngôn lại linh nghiệm, Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn không hiểu sao lại càng tin tưởng Lê Tử Ngôn, cho nên lúc này rất ăn ý cùng đi xuống lầu.
Không bao lâu hai người đã đi lên, tay còn cầm bảy tám tinh thể rực rỡ.
"Anh Hàn, Tiểu Lê, tìm được tổng cộng nhiêu đây."
Lê Tử Ngôn đã không còn khó chịu nữa, hình ảnh trong đầu đã được 007 làm mờ nên sắc mặt cũng từ từ khôi phục. Lấy một tinh thể màu xám và một cái màu đỏ đưa đến trước mặt Hàn Lâm Hạ, "Anh thử sử dụng dị năng đi, đừng phóng thích, xem có thể hấp thụ nó hay không."
"Ừm."
Hàn Lâm Hạ liếc nhìn tinh thể trong tay rồi từ từ điều động dị năng trong cơ thể, thật ra hắn điều khiển dị năng không thông thạo lắm nhưng cũng không biết có phải tinh thể này được dẫn đường hay không mà dị năng của hắn theo cánh tay đi thẳng xuống lòng bàn tay.
Mà cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc là hai tinh thể cứng rắn trong tay từ nhỏ thu nhỏ rồi cuối cùng biến mất.
"Gì thế...chuyện gì vậy?"
Bạch Kính Triết vốn luôn bình tĩnh lúc này cũng há to miệng khiếp sợ, "Bạn nhỏ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lê Tử Ngôn không trả lời mà nhìn về phía Hàn Lâm Hạ, "Anh Hàn, anh có cảm giác gì không? Dị năng có thay đổi không?"
Hàn Lâm Hạ nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vừa mới chiến đấu với tang thi nên dị năng trong cơ thể hắn gần như đã cạn kiệt nhưng bây giờ lại đặc biệt dồi dào, còn có cảm giác mạnh hơn.
Mở bàn tay ra, một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay Hàn Lâm Hạ phát ra ánh sáng màu cam nhạt, chỉ ngồi nhìn đã làm cho người xem cảm thấy như bị thiêu đốt.
"Anh Hàn, dị năng của anh mạnh hơn?!"
"Boss?!"
Trần Khoáng Viễn choáng váng, ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn giống như đang nhìn thần tiên, "Em trai Tiểu Lê, sao cậu biết được?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu rồi thở dài nhẹ nhõm, "Em cũng không biết, chỉ là trong lòng đoán thôi, không ngờ lại là thật."
"Lúc đoán ra tang thi cũng có thể có được dị năng, trong lòng em đã nghĩ nếu như bọn nó có thể tiến hóa vậy thì chúng ta cũng phải có hay không. Nếu suy nghĩ của em là đúng vậy thì làm thế nào để chúng ta tiến hóa."
Lê Tử Ngôn dừng lại uống một hớp nước, tay lại ôm cánh tay Hàn Lâm Hạ, "Chúng ta và tang thi khác nhau, em đoán tang thi là do bầu trời đỏ mới tiến hóa, chúng ta không thể mạnh lên bằng sức mạnh tự nhiên nhưng có thể thông qua bọn nó để gián tiếp trở nên mạnh mẽ. Tinh thể này đã xác nhận suy đoán của em."
Ba người còn lại chìm vào im lặng nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn, thế giới thật công bằng, mặc dù vì lòng tham của con người nên mới dẫn đến ngày hôm nay nhưng cũng để lại cho con người một đường sống. Bọn họ càng may mắn vì đã cứu Lê Tử Ngôn, nếu không thì chỉ sợ bọn họ không có cách nào biết được nhiều thông tin thế này.
"Em nghĩ khi hấp thu tinh thể đến một mức nào đó thì chắc là dị năng giả cũng có thể nâng cấp."
Giọng nói Lê Tử Ngôn dần suy yếu, từ từ nằm xuống sô pha, thần kinh căng thẳng làm não cậu đau đớn, cứ cảm thấy buồn nôn, cơ thể cũng mệt mỏi.
Mọi người đều biết tình trạng của cậu, biết hắn cần thời gian nghỉ ngơi để thoát khỏi bóng ma trong lòng nên đều ngừng nói.
"Boss, tụi em đi trước, anh và em trai Tiểu Lê cứ nghỉ đi."
"Ừm, vất vả rồi."
"Tụi em còn