Editor: Uyên
Lũ tang thi này còn hung tợn hơn bọn họ tưởng tượng, có lẽ là dưới màn đêm nên năng lượng của bọn nó được phát huy tối đa, khả năng khác là do đám người đuổi theo đã chọc giận chúng nên chúng đã bộc lộ rõ bản tính hoang dã của mình, xông thẳng tới lưới phòng hộ.
Tang thi bình thường sau khi bị giật điện của lưới phòng hộ thì hành động sẽ tạm dừng nhưng tang thi đã nâng cấp chỉ dừng lại một lát sau đó hành động càng trở nên linh hoạt, xoay người leo vào.
Nhóm Hàn Lâm Hạ đã sớm quen với tình huống này cho nên không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào, cầm súng trường, súng lục bắn qua bên kia.
Đám người theo sát tang thi phía sau cũng tới gần, sau khi xuống xe quả nhiên là những người của Kim Bằng.
Dường như bọn họ cũng không ngờ những tang thi này lại hung ác đến vậy và cũng không ngờ sẽ chạy tới đây, nhất thời sắc mặt ai cũng không tốt. Chẳng qua tình huống bây giờ quá khẩn cấp nên bọn họ cũng không thể nói gì, chỉ có thể cầm vũ khí bảo vệ mình trước.
Trên trán Hàn Lâm Hạ đổ đầy mồ hôi, quả cầu lửa và lưỡi gió không ngừng phóng ra trong tay, cả căn cứ sắp chìm trong biển lửa, tang thi bình thường bị cầu lửa thiêu đốt bốc lên mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn nhưng không ai dám lơ là.
"Anh Hàn! Hình như trong đây có tang thi cao cấp!" Sắc mặt Bạch Kính Triết không ổn, lũ tang thi này tiến hóa nhanh hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, quả thực khó có thể đối phó.
Tiếng gầm và ánh sáng của cầu lửa hấp dẫn càng nhiều tang thi và thú dữ, tất cả giống như một vòng tuần hoàn không có kết thúc.
"Chết tiệt! Trong đó còn có tang thi dị năng lửa!"
Trần Khoáng Viễn lăn lộn dưới đất nói ra những lời này, dập tắt ngọn lửa trên người, đã có không ít người dính cầu lửa đều bị thiêu rụi.
Y phóng ra từng cột nước nhưng lại không thể ngăn được những ngọn lửa đang bùng cháy.
Ầm ầm ——
Trên bầu trời xẹt qua một tia sấm sét như thể chiếu sáng cả màn đêm, trong nháy mắt mọi người đều có thể thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Lê Tử Ngôn vảy máu tươi trong tay, kéo cánh tay đội viên đang bị bỏng, lau lung tung vết nước trên mặt.
Trời mưa, cầu lửa của tang thi bị dập tắt, cũng có nghĩa là dị năng lửa của Hàn Lâm Hạ sẽ bị hạn chế.
Dị năng lửa là cách nhanh nhất để gϊếŧ tang thi, tất cả những người có dị năng lửa đều thấy không ổn.
"Mẹ! Phải làm sao đây!"
Hàn Lâm Hạ nắm chặt tay, dị năng trong cơ thể hắn đã sắp cạn kiệt, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp nên hoàn toàn không thể nghĩ ra cách gì.
Những người còn lại đã sắp gục ngã, một trong những điểm khác giữa tang thi và con người là nó không biết mệt. Nhưng con người thì không thể.
"Anh ơi."
Lê Tử Ngôn chạy đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ đặt tinh thể vào tay Hàn Lâm Hạ, ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh ơi, em đã nói rồi, em muốn ở bên anh, em muốn bảo vệ anh."
Lời Hàn Lâm Hạ định nói nghẹn ở cổ họng, nhìn hai mắt ngấn nước của Lê Tử Ngôn chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.
"Không phải đã bảo trốn đi sao?!"
"Anh ơi, em muốn ở bên anh!"
Lê Tử Ngôn cắn môi thay băng đạn đã hết trong tay Hàn Lâm Hạ, kiểm tra vũ khí của Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết, rồi dùng hai tay nâng má Hàn Lâm Hạ, "Anh ơi, bất kể là sống hay chết, em đều phải ở bên anh, không phải nói dối."
Nói xong, Lê Tử Ngôn liền đứng dậy bước nhanh đến trước mặt đội viên của mình thay vũ khí trên tay bọn họ, rồi lại lấy tinh thể cho bọn họ hấp thụ.
"Boss..."
Hàn Lâm Hạ nhìn theo bóng lưng Lê Tử Ngôn, hai tay nắm chặt, chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng giống như được xoa dịu.
Hắn cúi đầu hấp thụ tinh thể trong tay, năng lượng trong cơ thể dần dần khôi phục.
Mưa trên trời càng lúc càng lớn, tia sấm sét màu tím đặc biệt rõ ràng trên bầu trời đêm, Hàn Lâm Hạ nhắm mắt lại, một sức mạnh ngủ đông hồi lâu trong cơ thể rốt cục cũng bộc phát.
"Anh Hàn!"
Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn nhìn ánh sáng màu