Editor: Uyên
"Tối qua sao không nghe lời anh mà chạy ra ngoài?"
"Em cũng là đàn ông mà, em không thể cứ trốn ở sau anh, không thể nhìn các anh bán mạng một mình được."
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn Hàn Lâm Hạ, giơ ngón tay trắng nõn vuốt ve vết sẹo trên mặt Hàn Lâm Hạ, thành kính mà dịu dàng, "Đối với em mà nói sống một mình cũng không có ý nghĩa, sống với anh mới có ý nghĩa."
Không ai chịu được giọng nói mềm mại như vậy, ánh mắt Hàn Lâm Hạ tối tăm, đưa tay nắm cằm Lê Tử Ngôn ép cậu ngửa đầu hôn môi hắn.
Trên chiếc cằm trắng mịn nhỏ nhắn xuất hiện vết đỏ nhưng Lê Tử Ngôn cũng không tránh thoát mà thừa nhận nụ hôn mạnh mẽ của Hàn Lâm Hạ.
Nụ hôn này tràn ngập tình yêu và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu làm cho nhiệt độ trong phòng bắt đầu nóng lên.
Hàn Lâm Hạ để Lê Tử Ngôn nằm trên người mình hôn từng cái lên vết sẹo trên mặt hắn, mang theo đau lòng và tình yêu khó có thể diễn tả thành lời.
"Đừng nghĩ sẽ rời đi, nếu không anh sẽ nhốt em lại."
"Là em muốn ở bên anh, sao có thể rời đi được."
Lê Tử Ngôn vuốt ve ngực Hàn Lâm Hạ rồi kéo tay đối phương đặt trước ngực mình, "Trái tim em rất nhỏ, chỉ có một mình anh thôi."
Trên gương mặt lạnh lùng lãnh đạm của Hàn Lâm Hạ xuất hiện một nụ cười, thở phào nhẹ nhõm nhìn người trong ngực rồi hôn lên trái tim của đối phương.
Hai người nằm trên giường âu yếm nhau, hưởng thụ cảm giác yên bình khó có được này.
Bọn họ cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày, sống trong mạt thế không ai có thể được hưởng thụ cuộc sống không hề sầu lo.
Lưới phòng hộ ở phía đông nam và đông bắc đã bị phá gần hết, còn có vài người bình thường vô tội bị ảnh hưởng, nhóm Hàn Lâm Hạ còn phải dành thời gian sửa chữa căn cứ, quả thực không có thời gian cho riêng mình.
Người của Kim Bằng về thông báo cho gã, Kim Bằng không phải kẻ ngốc, gã sợ nếu Hàn Lâm Hạ thắng lợi thì sẽ uy hiếp đến địa vị của bọn họ nhưng bây giờ xem ra giữa bọn họ chỉ cần không đụng chạm đến nhau thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thay vì có thêm một kẻ thù thì không bằng có thêm một đồng đội, trong tận thế bọn họ luôn phải cùng nhau chống lại tang thi. Kim Bằng hiểu xa hơn so với Vương Thành, lòng dạ cũng không đen như Vương Thành nên dứt khoát cho người thoả thuận lập liên minh với Hàn Lâm Hạ.
"Boss, Kim Bằng này đáng tin không? Em nhớ hồi trước gã có trong danh sách bị truy nã."
"Đã thả ra rồi, nhưng không ngờ gã lại phát triển được trong mạt thế nhanh vậy."
Hàn Lâm Hạ châm một điếu thuốc, ngẩng đầu liền thấy Lê Tử Ngôn đang nhìn hắn, hành động hơi dừng lại rồi dập tắt điếu thuốc, chỉ ngậm ở trong miệng ngậm, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, "Gã đáng tin hơn Vương Thành, liên minh với gã có uy tín hơn."
Bạch Kính Triết gật đầu, thấy vẻ mặt của Hàn Lâm Hạ, nhìn theo tầm mắt đối phương lập tức ghét bỏ, "Anh Hàn, anh và bạn nhỏ Tiểu Lê sao rồi? Ở bên nhau?"
"Ừm, sau này nhớ gọi chị dâu."
"......Mẹ, lúc trước không phải sống chết không đồng ý à? Còn nói gì mà xinh đẹp sẽ lừa người, sao giờ lại thơm thế?"
Chiều cao của Hàn Lâm Hạ và Bạch Kính Triết không chênh lệch bao nhiêu nhưng hắn hơi nâng cằm nhìn đối phương, trong ánh mắt tràn đầy ý trào phúng, "Cậu không hiểu, nếu muốn biết cảm giác này thì đi tìm lão Trần thử đi. Nhân tiện sau này đừng dùng chân chó của cậu chạm vào Tử Ngôn, đi đi."
"..."
Bạch Kính Triết bị Hàn Lâm Hạ làm cho nghẹn họng, chỉ có thể há miệng sững sờ nhìn đối phương đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn ôm eo người ta.
Hành động của hắn tràn ngập du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và kiểm soát của giống đực, như muốn trói chặt Lê Tử Ngôn vào người mình. Nếu đổi thành người khác e là đã bị loại cảm giác bị khống chế này làm cho nghẹt thở muốn chạy trốn, nhưng Lê Tử Ngôn lại rất hưởng thụ cảm giác này. Mềm mại dựa vào Hàn Lâm Hạ, tùy ý để đối phương hành động.
Bạch Kính Triết nhìn theo bóng lưng hai người, một cao lớn cường tráng, một trắng nõn mảnh mai, nếu bình thường nhất định chẳng ai nghĩ hai người có liên quan, từ ngoại hình cho đến tính cách, xuất