Editor: Uyên
Hiện tại cũng chỉ mới những năm đầu dân quốc, đất nước vẫn chưa yên bình nên luôn có người ức hiếp dân lành như vậy, ỷ vào quyền lực trong nhà ra oai. Chẳng qua cũng chính vì tình thế đã thay đổi nên một khi có người bị uy hiếp thì bọn họ sẽ không tha thứ.
Chưa nói đến khí chất trên người Hàn Tri Dao mà chỉ cần nhìn quân trang trên người hắn thôi cũng đã đủ làm mấy người này không dám cãi lại. Phụ tá Lưu ở lại đó giải quyết hậu quả, Hàn Tri Dao đã dẫn Lê Tử Ngôn qua xe, mở cửa để Lê Tử Ngôn ngồi ở ghế sau.
Tài xế ngồi ở ghế lái sửng sốt nhìn người đẹp lên xe, chớp chớp mắt nhìn Hàn Tri Dao rồi lại nhìn Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn cúi đầu, cảm giác được tầm mắt của đối phương nên nâng mắt nhìn, góc độ này làm cho khóe mắt cậu càng thêm mềm mại, suýt nữa làm cho tài xế bay mất hồn.
"Lái xe." Sau khi Hàn Tri Dao và phụ tá Lưu lên xe liền nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của tài xế, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy không vui, cau mày giọng nói cũng trầm hơn.
"Dạ đại soái, chúng ta đi đâu."
Ban đầu họ định về dinh thự Hàn nhưng bây giờ...
Hàn Tri Dao nhận ra điều này, nếu để bà nội biết hắn dẫn một "cô gái" về nhà thì nhất định lại muốn thúc giục.
"Về trụ sở, vào bằng cửa sau."
"Dạ."
Tuy quân đội thuộc về đất nước nhưng cũng bởi vì thực lực của hắn quá hùng hậu cho nên ở thành hoàn toàn không có ai so được với hắn, quân đội cũng là nơi tập hợp người của hắn.
Cửa sau cũng do người của hắn canh gác.
Lê Tử Ngôn cúi đầu ngồi ở ghế sau, hai tay đặt trên đùi mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Tri Dao một cái, vừa đối diện với ánh mắt hắn liền đỏ mặt, giống như muốn co mình thành quả bóng. Không còn dáng vẻ bình tĩnh thong thả như trước mà chỉ còn lại vẻ ngượng ngùng.
Vì muốn diễn hí kịch tốt hơn nên nguyên chủ thường mặc đồ nữ dạo phố, một là để hiểu rõ thái độ của các cô gái khác, hai là để bản thân hoà hợp vào vai diễn tốt hơn. Mà nhiều lần như thế việc mặc đồ nữ đã trở thành một phương pháp để thư giãn bản thân. Nếu Lê Tử Ngôn đã tới đây thì tất nhiên sẽ tiếp tục thói quen này nhưng cậu không ngờ lần đầu tiên mình mặc đồ nữ đã bị Hàn Tri Dao bắt gặp.
Khóe miệng Hàn Tri Dao cong lên, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Lê Tử Ngôn, trong lòng có một cảm xúc khó nói.
Hắn nhìn vành tai ửng hồng của Lê Tử Ngôn và các ngón tay đan chặt vào nhau, khẽ cười một tiếng rồi dời tầm mắt đi nhưng lại rơi vào đùi Lê Tử Ngôn.
Sườn xám đều là kiểu xẻ tà, dáng người Lê Tử Ngôn lại cao gầy hơn phụ nữ bình thường cho nên Lê Tử Ngôn vừa ngồi xuống lập tức lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết. Hàn Tri Dao chỉ cảm thấy chói mắt, yết hầu hơi nhúc nhích, cởϊ áσ khoác quân phục của mình đắp lên chân Lê Tử Ngôn.
"Có gió, đừng để cảm lạnh."
Lời này có ý giấu đầu lòi đuôi, nhưng Lê Tử Ngôn chỉ gật đầu kéo áo khoác đắp lên đùi.
Một đường vững vàng đến sân sau của quân khu cũng không có nhiều người đi lại, tài xế dừng xe ở cửa sau, thấy Hàn Tri Dao mở cửa cho cô gái kia rồi còn che đầu đối phương.
Hai người cùng nhau đi vào tòa nhà văn phòng, tài xế nhìn bóng lưng Lê Tử Ngôn rồi đi tới trước mặt phụ tá Lưu, sờ sờ mũi, "Phụ tá, cô gái đó là ai vậy? Chẳng lẽ..."
"Giữ cái miệng cho tốt, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói." Dù gì phụ tá Lưu cũng là cánh tay đắc lực của Hàn Tri Dao, có đầu óc biết chừng mực, người như vậy mới có thể dùng lâu dài.
Hàn Tri Dao vắt áo khoác của mình ở khuỷu tay,