Editor: Uyên
Thật ra đây là một đề nghị khá tốt, dù sao thân phận của Hàn Tri Dao rất đáng tin cậy, hai người còn là bạn bè, hơn nữa Hàn Tri Dao cũng biết lý do Lê Tử Ngôn mặc đồ nữ. Ngày thường Lê Tử Ngôn rất ít khi mặc đồ nữ vì sợ gây ra những phiền phức không cần thiết, nếu có Hàn Tri Dao ở bên cạnh thì nhất định sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Lê Tử Ngôn nhìn Hàn Tri Dao, trong ánh mắt hiện lên một tia phân vân, cách này đúng là tốt nhất nhưng lại làm cậu thấy ngượng, chẳng qua vừa nghĩ đến đối phương là Hàn Tri Dao thì cảm giác khó chịu trong lòng Lê Tử Ngôn cũng dần vơi bớt, gật đầu.
"Ừm."
Giọng của cậu so với muỗi cũng không lớn hơn bao nhiêu, chuyển tầm mắt để lại cho Hàn Tri Dao sườn mặt của mình. Vẻ mặt cố gắng bình tĩnh nhưng làn da cậu trắng nõn nên màu đỏ cũng đặc biệt dễ thấy, lúc này hai má và vành tai đều là hồng phấn.
Hàn Tri Dao nhếch khóe môi âm thầm cười cười, hai tay nắm chặt tay vịn hai bên người Lê Tử Ngôn, kiềm chế không vươn tay đùa giỡn vành tai đáng yêu kia.
Hai người trò chuyện một lát, mỗi ngày Lê Tử Ngôn đều có thời gian cố định để luyện tập, đối với bọn họ mà nói dù có giỏi đến đâu thì cũng không tránh khỏi bị thời gian hao mòn. Mặc dù Lê Tử Ngôn đã làm mọi thứ đến tốt nhất nhưng cậu cũng không thể lười biếng.
Thay đồ luyện tập mỏng nhẹ thoải mái, Lê Tử Ngôn đứng trong sân luyện tập những kỹ năng cơ bản.
Hàn Tri Dao ngồi bên cạnh quan sát động tác của Lê Tử Ngôn.
Hắn cũng không cảm thấy lãng phí thời gian mà còn rất hâm mộ công việc của Lê Tử Ngôn, hắn là quân nhân ngoại trừ xử lý tài liệu ra thì cũng là nghiên cứu binh pháp, hơn nữa còn phải luyện tập với binh lính. Tựa như Lê Tử Ngôn sẽ không buông thả vì thân phận và năng lực, hắn cũng sẽ không vì địa vị của mình mà tự cao. Chỉ bằng cách không ngừng cải thiện và đột phá bản thân thì mới có thể thực sự trưởng thành.
Hắn nhìn dáng người xinh đẹp trong sân, gương mặt vô thức trở nên dịu dàng, tâm trạng của phụ tá Lưu đi theo hắn đứng bên cạnh cũng được thả lỏng.
Dáng người Lê Tử Ngôn uyển chuyển nhẹ nhàng, cho dù chỉ là luyện tập nhưng mỗi một động tác cũng sẽ làm đến hoàn mỹ cũng mang theo đặc điểm riêng của bản thân.
Bước đi nhẹ nhàng trong sân giống như tiên nữ hạ trần, giọng hát kia càng dễ nghe, cho dù nâng cao cũng không chói tai mà còn đặc biệt ngọt ngào.
Cảnh đẹp ý vui phối hợp với cách trang trí trong sân này khiến cả cơ thể lẫn tâm tình đều vui vẻ thoải mái.
Phụ tá Lưu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những cảm xúc căng thẳng chất đống trong lòng giảm bớt đi rất nhiều, nhìn Hàn Tri Dao ở bên cạnh, vẻ mặt đối phương nhu hòa không còn là vẻ nghiêm túc khi đối mặt với tài liệu và quân địch nữa. Hình như y đã biết vì sao Hàn Tri Dao lại muốn làm bạn với Lê Tử Ngôn, vì sao lại để ý Lê Tử Ngôn đến vậy. Hai người nói chuyện hợp ý cũng hiểu nhau, Lê Tử Ngôn lại mang tới một khí chất xoa dịu lòng người, muốn không thích cậu cũng khó.
"Anh tới đây gặp em mà phải để anh chờ lâu như vậy, thật là ngại quá, có phải rất chán không?"
Lê Tử Ngôn cầm khăn mặt Tiểu Thạch Đầu đưa tới, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán rồi mỉm cười với Hàn Tri Dao, "Cũng trưa rồi, nên ăn cơm thôi, hôm nay em mời mọi người ra ngoài ăn, thế nào?"
"Không chán, rất đẹp. Ăn gì cũng được cứ tùy em." Lúc Hàn Tri Dao nói lời này luôn nhìn môi Lê Tử Ngôn, bởi vì khô họng nên Lê Tử Ngôn uống một ít nước ấm, lúc này trên môi lóng lánh ánh nước đặc biệt hồng hào.
Hắn thu hồi tầm mắt xoay người nhìn phụ tá Lưu, "Phụ tá đi chuẩn bị xe đi, chúng ta cùng đi ăn cơm."
"Được!"
Lê Tử Ngôn nhất định sẽ dẫn theo Tiểu Thạch Đầu, cậu và Hàn Tri Dao ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt liếc nhìn thấy lần đầu Tiểu Thạch Đầu ngồi xe mà vui vẻ, trong lòng bất đắc dĩ buồn cười, ánh mắt có chút cưng chiều.
Hàn Tri Dao vẫn luôn quan sát Lê Tử Ngôn nên cũng nhìn thấy sự thay đổi này, hắn nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu, độ cong khóe miệng giảm xuống vài phần.
Mọi người đi nhà hàng kiểu Trung Quốc, quán cơm này vẫn duy trì đặc trưng ban đầu, chủ quán dẫn bọn họ lên phòng riêng, gọi đồ ăn xong chuẩn bị nước trà mới