Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn biết việc này liên quan đến đất nước không thể gây thêm phiền, nhưng nếu cứ đợi không làm gì thì cậu không muốn.
Trở lại Lê Viên, Tiểu Thạch Đầu đang canh giữ ngoài cửa, thấy cậu trở về liền vội vàng mở cửa đón cậu vào, Lê Tử Ngôn thay quần áo rồi gọi Tiểu Thạch Đầu lại.
"Thạch Đầu, nếu sáng mai những người đó tới tìm tôi thì em cứ đồng ý."
"Dạ, nhưng ngài ơi những người đó là ai vậy?"
Tiểu Thạch Đầu lo lắng cau mày, bởi vì y thấy người gác cổng của Lê Viên rất tôn trọng bọn họ nên đoán được thân phận của những người đó cũng không tầm thường.
Lê Tử Ngôn trầm ngâm trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói, "Là người Nhật."
"Cái gì?!"
Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc kêu một tiếng, lại sợ giọng mình quá lớn làm người khác chú ý nên vội vàng che miệng lại, trong mắt hằn tơ máu, "Là người Nhật?! Tại sao người Nhật lại đến đây!?"
Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu rất thấp còn run rẩy, Lê Tử Ngôn biết y không phải đang sợ mà là đang tức giận.
Cậu đưa tay sờ má và xoa đầu Tiểu Thạch, "Tiểu Thạch Đầu, tôi biết em hận, cũng biết em muốn báo thù cho người trong thôn nhưng bây giờ chưa đến lúc."
"......Em."
"Tôi không định nói em biết vì sợ em mất bình tĩnh nhưng tôi tin em đã trưởng thành, tôi nghĩ em nhất định có thể hiểu rõ lý lẽ. Cho nên Tiểu Thạch Đầu à, nghe tôi nói, chuyện này tôi đã nói với đại soái Hàn rồi, anh ấy sẽ nghĩ cách xử lý, em phải tin tôi cũng phải tin tưởng anh ấy."
"Tại sao, tại sao đại soái không gϊếŧ đám người Nhật này!"
Lê Tử Ngôn thở dài, giữa hai hàng lông mày nặng trĩu, "Không chỉ không thể gϊếŧ mà còn phải bảo vệ an toàn cho bọn họ. Hai nước đang giao chiến, không thể gϊếŧ người của bên kia. Nếu lúc này họ xảy ra chuyện thì bên kia sẽ có lý do 'danh chính ngôn thuận' tấn công chúng ta, cũng sẽ có lý do đàm phán điều kiện với chúng ta. Lần này bọn họ tới đây không có ý tốt, chúng ta không sợ đánh giặc nhưng nếu đánh thì tỉnh thành này sẽ loạn. Tỉnh thành này là thủ đô, nếu loạn thì chúng ta cũng sẽ không xong."
Màu đỏ trong mắt Tiểu Thạch Đầu dần phai nhạt, khóe mắt còn đọng nước mắt nhưng vẫn gật đầu. Y biết Lê Tử Ngôn tôn trọng y nên mới nói cho y biết những chuyện này, bởi vì trong Lê Viên này người Nhật nợ y nhiều nhất. Nhưng Lê Tử Ngôn cũng là vì bảo vệ y nên mới nói với y nhiều như vậy.
So với mạng người trong thôn mình thì mạng của dân chúng trong thành và huyết mạch của Trung Quốc quan trọng hơn.
"Em hiểu rồi thưa ngài."
Lê Tử Ngôn gật đầu ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, trong mắt lại thâm trầm.
Quả nhiên cậu đoán không sai, những người Nhật kia không buông tha dễ vậy được, ngày hôm sau lại tới, lúc này Lê Tử Ngôn không từ chối. Cậu dùng phấn che đi khuôn mặt hồng hào của mình, nhìn trông giống như đang rất mệt mỏi.
"Ngưỡng mộ ngài Ngôn đã lâu, tôi là Sato Sukenoro, hân hạnh được gặp." Giọng điệu của Sato rất kỳ lạ, hoàn toàn như cách phát âm của người Nhật.
Lê Tử Ngôn chỉ liếc gã một cái, cũng không đứng lên mà ngồi trên ghế, "Ngài Sato có chuyện gì không?"
"Ngài Ngôn, chúng tôi nghe nói ngài là nhân vật nổi tiếng ở tỉnh thành nên đặc biệt đến nghe ngài hát một khúc."
"Tôi đang bị bệnh không thể biểu diễn, mấy người vẫn nên về đi."
Liên tiếp bị từ chối, giọng điệu của mấy người Nhật cũng không tốt nổi, gò má Sato giật giật, lời nói cũng không vui, "Ngài Ngôn có thể hát kịch cho đại soái Hàn mà không thể hát cho chúng tôi à?"
Lê Tử Ngôn sắp bật cười, đám người Nhật này còn muốn so bản thân với Hàn Tri Dao sao?
Nhưng...ngoại trừ lần đầu tới tìm cậu Hàn Tri Dao mới mặc quân phục thì mấy lần sau vẫn luôn im hơi lặng tiếng, thậm chí còn vào bằng cửa sau, ngay cả người trong Lê Viên cũng không biết bọn họ thường xuyên gặp nhau vậy sao Sato này lại biết được?
"Ngài Ngôn, ngài hát kịch cũng là vì kiếm sống, chúng tôi có thể cho ngài điều kiện tốt nhất, ngài không muốn suy nghĩ lại sao?"
Ngón tay ma sát miệng