Editor: Uyên
Tôn Thiến Dĩnh sững sờ không ngờ bà cụ lại phản ứng như vậy, trên mặt cô vẫn đầy nước mắt, ánh mắt khiếp sợ, ngồi bệt dưới đất nhưng lại không có người đỡ, các người hầu xung quanh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cũng không tới gần.
Nếu Tôn Thiến Dĩnh biết thân biết phận không xen vào chuyện của người khác thì tất nhiên mấy cô sẽ cung kính hầu hạ. Nhưng bây giờ cô lại làm đại soái phiền lòng nên các cô phải tôn trọng chủ của mình.
Về phần Hàn Tri Dao thích nam hay nữ...bọn họ là người của dinh thự Đại Soái, nói thật nếu không có dinh thự Đại Soái che chở thì cuộc sống của họ ở bên ngoài không biết đã đi đến đường nào. Bọn họ không có tư cách quản lý chứ đừng nói đến việc quan tâm.
"Thúy Bình, bà mệt rồi, đỡ bà về phòng đi."
"Dạ lão phu nhân."
"Xuân Mai." Bà cụ Hàn liếc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, vươn tay ấn trán, "Đưa tiểu thư Tôn về phòng nghỉ đi."
"Dạ."
Thúy Bình đỡ bà cụ lên lầu về phòng, Xuân Mai cùng với mấy người hầu khác đi tới trước mặt Tôn Thiến Dĩnh, "Tiểu thư Tôn, đi thôi."
Sau khi vào phòng, Thúy Bình đóng cửa rồi đỡ bà cụ ngồi xuống, rót cho bà một ly nước.
Thật ra bình thường bà cụ thích uống trà nhưng mấy ngày trước Lê Tử Ngôn nói ban đêm uống trà gây khó ngủ nên đã đổi thành nước mật ong cho bà cụ.
Bà cụ uống một hớp rồi đặt ly sang một bên: "Ai, hy vọng con bé này không làm chuyện gì khác thường nữa."
"Lão phu nhân, chuyện đại soái..."
"Thật ra bà đã đoán được từ sớm rồi chỉ là không dám xác định, không ngờ......"
Bà cụ cau mày thở dài, lúc trước bà thấy giọng của Lê Tử Ngôn hơi quen nhưng không nhớ tới ai, nhìn dáng người của Lê Tử Ngôn cũng cảm thấy giống như đã thấy ở đâu đó rồi. Bà cố ý quan sát thì thấy được yết hầu trên cổ Lê Tử Ngôn nhưng yết hầu của Lê Tử Ngôn không hiện rõ nên bà chỉ nghĩ là do cậu quá gầy.
"Bây giờ biết rồi bà cũng không thấy bất ngờ, chỉ là không ngờ hai đứa lại ở bên nhau."
Thúy Bình há miệng rồi lại khép lại, vẻ mặt cũng không tốt, nhẹ nhàng vuốt lưng bà cụ: "Cậu chủ nghĩ thế nào? Dù ngài Ngôn có đẹp đến đâu thì cũng là đàn ông, sau này sợ sẽ bị người ta chỉ trích."
"Thằng nhóc đó bà hiểu, nó đã xác định thì mới dám dẫn về nhà, ngay cả bà mà nó còn dám bày mưu với ngài Ngôn, nếu không thì nó dẫn về làm gì, đưa đến chỗ phụ tá Lưu là được rồi."
Bà cụ đã sống nửa đời người rồi, chuyện gì cũng đã thấy: "Cháu trai bà đi đánh giặc cũng chưa từng lùi bước thì sao có thể vì bị người chỉ trích mà thay đổi. Quên đi, nó đã lớn rồi, trong lòng nó hiểu rõ là được, bà mặc kệ."
Thúy Bình gật đầu rồi đỡ bà cụ lên giường nghỉ ngơi, dinh thự Đại Soái lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Bên kia, lúc Hàn Tri Dao chạy tới sân sau Lê Viên thì trời đã tối, cửa sau Lê Viên cũng đã khoá.
Hàn Tri Dao quan sát xung quanh rồi đạp lên vách tường nhảy lên nóc nhà rồi nhảy vào sân.
Nơi này hắn đã quá quen thuộc rồi, nhắm mắt cũng có thể đi đến phòng của Lê Tử Ngôn, cửa phòng đóng chặt, đèn cũng không sáng, Hàn Tri Dao thở hổn hển cẩn thận đẩy cửa sổ bên cạnh chui vào.
Bước chân Hàn Tri Dao rất nhẹ nên rất khó bị phát hiện, từng bước đi tới bên giường, Hàn Tri Dao nhìn tấm chăn đang phồng lên, trong lòng cũng an tâm nhưng vẫn hơi căng thẳng.
Cởi giày ra leo lên giường, Hàn Tri Dao ôm eo Lê Tử Ngôn từ sau lưng, một giây sau suýt nữa bị thọc vào bụng.
"Ai?!"
"Đừng sợ! Là anh! Là anh, Tử Ngôn, là anh mà..."
"Tri Dao?" Sức giãy dụa của Lê Tử Ngôn trở nên yếu ớt, cẩn thận phân biệt chủ nhân của giọng nói rồi xoay người,