Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn nằm trên giường không cách nào ngủ được, từ khi Hàn Tri Dao ra tiền tuyến, cậu không thể ngủ yên ngày nào, mỗi ngày nằm trên chiếc giường lạnh lẽo co mình vào trong chăn, nhắm mắt thật lâu cũng không thể vào giấc.
Tin tưởng Hàn Tri Dao là một chuyện, lo lắng cho Hàn Tri Dao lại là chuyện khác, dù Hàn Tri Dao có ba đầu sáu tay thì sự quan tâm và lo lắng trong lòng cậu cũng không thể nào giảm bớt.
Người yêu của cậu đang ở nơi nguy hiểm nhất sao cậu có thể yên tâm được chứ.
Nằm trong chăn nhắm mắt lại, Lê Tử Ngôn ôm gối Hàn Tri Dao hít sâu hơi thở thuộc về Hàn Tri Dao đã sắp biến mất, giống như đang ôm Hàn Tri Dao đi vào giấc ngủ vậy.
Bên Lê Viên xử lý xong rồi nên Lê Tử Ngôn không còn gì phải bận tâm nữa, hàng ngày đều đến toà soạn xem tin tức, chú ý hướng đi của dư luận để phòng ngừa gián điệp lợi dụng lời lẽ kích động lòng dân.
Hàn Tri Dao có giỏi đến đâu thì cũng không thể lo hết được mọi mặt, huống chi còn vướng chuyện quân vụ, để xử lý những vấn đề còn lại cũng cần rất nhiều thời gian và công sức. Lê Tử Ngôn không phải là người có thể thảnh thơi hưởng thụ trong lúc này, cậu là người Trung Quốc nên trái tim vẫn hướng về đất nước, dù nơi này khác với Trung Quốc hiện thực nhưng cậu vẫn muốn cống hiến một phần của mình.
Mà ông chủ của tòa soạn là người quen cũ của Lê Tử Ngôn cũng là người có lòng yêu nước, cộng thêm trước khi Hàn Tri Dao đi có để lại vài binh lính cho Lê Tử Ngôn nên Lê Tử Ngôn muốn đến đây xem cũng không khó.
Sau khi đọc những bài báo gần đây, Lê Tử Ngôn rút ra được vài vấn đề, cho binh lính bên cạnh chú ý hướng đi của mấy người này rồi mới thở dài uống trà.
"Lão phu nhân! Ngài Ngôn! Đại soái về!"
"Cái gì?!"
Lê Tử Ngôn còn chưa kịp uống trà đã nghe được giọng nói vui mừng của quản gia, cậu lập tức đứng dậy xoay người, tất cả giống như một thước phim quay chậm, quân phục màu xám với những giọt nước mưa trên vai, Lê Tử Ngôn lần đầu biết được cái gì gọi là liếc mắt nghìn năm.
"Bà nội."
Bà cụ vừa nghe cháu trai lớn trở về lập tức vội vàng từ trong phòng đi ra, thấy Hàn Tri Dao liền đi tới kiểm tra, Hàn Tri Dao để bà cụ kiểm tra, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Lê Tử Ngôn đang ngây người, "Bà nội đừng lo, mọi chuyện rất thuận lợi."
"Ừm, tốt lắm cháu ngoan."
Bà cụ nhận ra Hàn Tri Dao đang sốt ruột muốn gặp Lê Tử Ngôn nên cũng không muốn làm bóng đèn nữa, mỉm cười vỗ vai Hàn Tri Dao, "Đi nói chuyện với Tử Ngôn đi, mấy ngày nay Tử Ngôn rất lo cho con."
"Dạ con biết rồi."
Hàn Tri Dao đỡ bà cụ ngồi xuống rồi đi từng bước tới trước mặt Lê Tử Ngôn, hắn cởi găng tay, ngón tay hơi lạnh giơ lên vuốt ve má Lê Tử Ngôn, "Tử Ngôn, anh về rồi."
Lê Tử Ngôn ngây ngốc đứng đó nhìn Hàn Tri Dao, cảm thấy hình ảnh trước mặt dần mơ hồ, một giây sau hai má được hai tay nâng lên, một nụ hôn nhẹ rơi xuống môi.
"Đừng khóc, anh về rồi, anh đã về."
Hàn Tri Dao nhìn Lê Tử Ngôn lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng có vài phần đắc ý, nhưng nhiều hơn là đau lòng. Hắn cười cười nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, ngón cái vuốt ve hai cái ở cổ tay Lê Tử Ngôn, nhìn qua bà cụ, "Bà nội, con đưa Tử Ngôn về phòng nghỉ trước, lát nữa xuống thăm bà."
"Ừm, đi đi." Bà cụ chỉ cười gật đầu, cũng không nói gì nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt dần ôn hòa.
Vừa vào phòng, Hàn Tri Dao lập tức đóng chặt cửa phòng bế Lê Tử Ngôn lên đặt xuống giường, cởϊ áσ khoác giam cầm Lê Tử