Editor: Uyên
Phụ tá Lưu đáp một tiếng rồi cúi đầu ra ngoài, Lê Tử Ngôn đi đến bên Hàn Tri Dao thở dài một hơi, xoa bóp bả vai Hàn Tri Dao, "Đại soái tính hợp tác với các quân phiệt khác?"
"Đám người này dám khinh nhục đồng bào Trung Quốc, xâm chiếm lãnh thổ Trung Quốc, thử hỏi người nào có thể đứng nhìn?!"
Hàn Tri Dao nhớ tới thái độ của tổng thống phương Nam lập tức tức giận, "Mẹ nó! Không biết đám người đó nghĩ gì?! Không lẽ muốn giữ lại súng đạn để đánh người của mình hay sao?!"
"Tổng thống phương Nam không muốn đối mặt chống địch, đội quân Công đảng mới nổi dậy lại sẵn sàng nhưng nguồn tài lực vật tư của bọn họ lại không đủ."
"Bọn họ không đủ nhưng chúng ta đủ."
Trong ánh mắt Hàn Tri Dao giống như mang theo một ngọn lửa, nắm chặt tay Lê Tử Ngôn, "Chỉ cần tự nguyện vì nước đánh giặc thì không gì là không được. Chính diện chống lại kẻ thù, có chúng ta thì không sợ bất cứ điều gì."
Lê Tử Ngôn lo lắng nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Tri Dao nhưng nhiều hơn là tự hào. Đây là người đàn ông cậu yêu, có máu có thịt, có ý chí có lòng yêu nước, cậu vô cùng may mắn khi có thể gặp hắn ở đây, dù thế giới này không yên bình đầy rẫy sóng gió nhưng cậu vẫn chấp nhận cùng nhau đối mặt.
"Ừm, có anh ở đây em không sợ."
Lê Tử Ngôn cười cười nắm tay Hàn Tri Dao, "Mấy này trước em có xử lý mấy bản thảo phát hiện có không ít bài thú vị, em đã cho người bảo vệ những người này, sau này chắc sẽ có ích."
Hàn Tri Dao biết chuyện này, những bài đó hắn đã đọc qua, là vài ý tưởng mới cũng là một đường mới, hắn không thể không thừa nhận hắn muốn chính phủ có hướng đi như vậy, càng hy vọng chính phủ có thể mang đến hoà bình và thịnh vượng cho Trung Quốc.
"Đời này có em là may mắn cả đời của anh."
Hai người nắm chặt tay dựa vào nhau, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.
Sau khi phụ tá Lưu gửi điện tín lập tức nhận được hồi âm, quân phiệt đến từ các khu vực đều là những quân nhân máu lửa, điện tín từ các nơi khác nhau đều chỉ viết một dòng chữ lớn.
"Bảo vệ Trung Quốc là trách nhiệm của chúng ta!"
"Phụ tá Lưu, liên hệ với các đại soái với đại diện Công đảng, chúng ta sẽ lập kế hoạch chống địch."
"Rõ! Đại soái, những uỷ viên kia lại tới."
"Không phải đã nói không rồi à?" Hàn Tri Dao mất kiên nhẫn nhíu mày, ý của hắn đã rất rõ ràng nhưng mấy người này vẫn không muốn buông tha.
Phụ tá Lưu nghiêm túc gật đầu, "Nhưng lần này phó cục trưởng Tôn cũng đến, tôi thấy hình như còn có một nữ quan quân*, không biết là người ở đâu."
*Quân đội của nhà nước phong kiến
"Được, để bọn họ vào, tôi..."
Hàn Tri Dao còn định nói gì đó nhưng bên ngoài lại xuất hiện tiếng xôn xao, hắn nhíu mày đứng mạnh dậy đi ra ngoài với phụ tá Lưu.
Ngoài cửa Lê Tử Ngôn đang đứng với vẻ mặt phức tạp, cậu vừa mới ra ngoài gặp vài nhà báo nhưng không ngờ sau khi về lại chạm mặt đám người này.
Hàn Tri Dao vẫn luôn bảo vệ cậu rất tốt, tuy mấy uỷ viên của phương nam từng loáng thoáng nghe nói có một người như vậy ở đây nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp Lê Tử Ngôn, không ngờ lần này lại vừa lúc chạm mặt.
Người gác cổng nhìn thấy là Lê Tử Ngôn thì lập tức cho vào nhưng mấy người kia lại ngăn cản Lê Tử Ngôn. Khó chơi nhất là phó cục trưởng Tôn, vừa nhìn thấy Lê Tử Ngôn lập tức cau mày, ánh mắt cũng thay đổi.
"Người này trông khá quen, chắc là ngài Lê Tử Ngôn phải không?" Phó cục trưởng Tôn mỉm cười nhưng nụ cười này lại không làm cho người nhìn thấy thân thiện mà ngược lại khiến người ta cảm thấy không có ý tốt.
"Lê Tử Ngôn? Đây là..."
"À, mấy ngài chắc không biết, người này chính là kim ốc tàng kiều của đại soái Hàn nha. Ai, nói tới cũng phải trách đại soái Hàn giấu quá, cũng không cho người ta gặp