Editor: Uyên
Tích— Tích —
Tiếng máy đo nhịp tim kêu lên từng nhịp, ba mẹ Lê vừa từ ngoài vào lập tức thấy Hàn Tri Dao đang quỳ dưới đất nằm sấp bên giường bệnh của Lê Tử Ngôn, mà Lê Tử Hàn thì cau mày ngã ở bên cạnh.
Hai người đỏ mắt, kiềm nén lau nước mắt rồi đi tới giường bệnh, "Tri Dao, con trai, lên giường mà ngủ."
Hàn Tri Dao cau mày giống như trong mơ cũng không được yên bình, lông mi hắn run rẩy vài cái rồi từ từ mở mắt ra, "Chú, dì..."
"Đứng lên đi con trai, cả đêm nằm ngủ thế này nhất định không thoải mái gì rồi."
Ba Lê đỡ Hàn Tri Dao, bên kia Lê Tử Hàn cũng ngồi dậy, hai người liếc nhau một cái không hẹn mà cùng nói, "Hình như con vừa nằm mơ."
"Con mơ thấy Tử Ngôn sẽ tỉnh lại!"
"Con cũng..."
Hai tay đều run rẩy, hai mắt Hàn Tri Dao lại đỏ hoe, tiếng nói cũng không rõ ràng, "Là thật, giấc mơ đó nhất định là thật."
Lê Tử Hàn cũng gật đầu, hai người cùng nhìn về phía người đang nằm trên giường, không dám chớp mắt nhưng người trên giường với sắc mặt tái nhợt vẫn ngủ say như trước.
"Tại sao, tại sao vẫn chưa tỉnh, không phải đã thành công rồi mà..."
Hàn Tri Dao gần như muốn gào lên nhưng lại sợ doạ sợ người nằm trên giường, "Tại sao lại như vậy...Tại sao..."
"Chắc vẫn còn cần thêm thời gian nữa, không sao đâu, nhất định sẽ tỉnh lại." Lê Tử Hàn cũng không biết làm sao, hiện tại ngoại trừ tin tưởng thì cũng không còn cách nào khác.
Ba mẹ Lê không biết hai người đang nói chuyện gì, họ vẫn nghĩ rằng Lê Tử Ngôn vẫn chưa tỉnh lại nên cùng nhau thở dài một hơi, để cho nước mắt rơi đầm đìa.
Cả ngày hôm nay trong phòng bệnh im lặng như tờ, Hàn Tri Dao cứ ngồi ở bên giường Lê Tử Ngôn không nói một lời, cơm cũng không ăn, không đi đâu mà chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của Lê Tử Ngôn.
"Anh nói anh sẽ nhớ em, anh cũng đã nói sẽ bên em cả đời mà, nhưng sao bây giờ vẫn không tỉnh lại?"
"Có phải em chưa đủ tốt nên làm anh không vui phải không, vậy anh tỉnh lại đi, anh mắng em, đánh em, phạt em, cái gì em cũng nhận, tới khi nào anh vui vẻ thì thôi được không?"
"Em đã từng trải qua cảm giác mất anh rồi nên không muốn lại một lần nữa đâu, xin anh tỉnh lại đi, tình yêu ơi, em nhớ anh nhiều lắm."
"Em càng ngày càng không thể rời khỏi anh, nếu anh vẫn không tỉnh em sẽ lập túc tới chỗ anh."
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nỉ non của Hàn Tri Dao, từng chút kể lại tình cảm của hắn dành cho Lê Tử Ngôn cùng với ký ức của hai người.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, dù ba mẹ Lê khuyên thế nào thì Hàn Tri Dao cũng không rời đi.
"Tỉnh lại đi, xin anh, quên em cũng không sao, em yêu anh là đủ rồi..."
Giọt nước mắt của Hàn Tri Dao rơi xuống mu bàn tay Lê Tử Ngôn biến thành một vũng nước, hắn nắm tay Lê Tử Ngôn lập tức cảm giác ngón tay trong lòng bàn tay mình nhúc nhích vài cái, "Tử Ngôn? Tử Ngôn, anh, anh ơi! Bác sĩ!"
Chân Hàn Tri Dao mềm nhũn quỳ dưới đất nắm ngón tay Lê Tử Ngôn, bấm chuông ở đầu giường rồi nhìn chằm chằm vào Lê Tử Ngôn.
Rốt cục mí mắt của người nằm trên giường giật giật, lông mày nhíu lại rồi dần mở hai mắt ra.
"...."
"Tử Ngôn, em, bác sĩ sẽ tới ngay, đừng sợ! Anh đừng sợ!"
"Em...là ai vậy?"
Hành động và gương mặt của Hàn Tri Dao hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn khẽ cười rồi gắng sức nhẹ nhàng nói, "Em là bạn trai tương lai của anh."
Hắn cúi đầu vùi mặt vào tay Lê Tử Ngôn, nước mắt nóng hổi rơi vào lòng bàn tay cậu.
"Không phải...không phải là chồng anh à?"
Lê Tử Ngôn nói chuyện còn khá khó khăn nhưng lại có thể nghe ra được ý cưng chiều và mập mờ trong giọng nói của cậu, cố gắng nâng cánh tay mềm nhũn lên lau khô nước mắt của Hàn Tri Dao rồi vuốt ve tóc hắn, "Khụ khụ, không lẽ muốn quỵt nợ à? Khụ khụ, không cho."
Hàn Tri Dao không kịp phản ứng, quỳ dưới đất ngơ ngác nhìn gương mặt yếu ớt của người trước mặt nhưng trong mắt