Editor: Uyên Uyên
"Tôi còn có việc, không quấy rầy mấy vị nữa." . TruyenHD
Nói những lời quen thuộc có lệ, Thẩm Trác Viễn vừa khinh thường vừa không muốn lãng phí nước miếng với đám người này, mang Lê Tử Ngôn xoay người rời đi, chỉ là Vương tổng và Lý Viễn nhìn bóng lưng hắn đi xa, lại khinh thường lên tiếng.
"Hừ, giả vờ cái gì, bảo sao lần đó cho mỹ nhân cũng không cần, thì ra là có người rồi."
Lý Viễn cũng hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến dáng người thanh thoát cùng khuôn mặt ngượng ngùng vừa rồi của Lê Tử Ngôn, trong lòng có chút rục rịch.
"Vương tổng, đừng lo lắng, Thẩm Trác Viễn này chỉ dựa vào một chút thế lực ở trong nhà, không có khả năng làm ra cơn sóng lớn gì, đến lúc hắn nhìn thấy hạng mục kia đã sớm bị chúng ta 'mua' lại, chỉ có nước cầu xin chúng ta, xem hắn còn kiêu ngạo được bao lâu."
Vương tổng nghe vậy cũng gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng ɖâʍ tà:
"Đến lúc đó, nhất định phải đem con điếm kia bắt vào trong tay, hừ, tôi không tin Thẩm Trác Viễn có thể vì nó mà chịu thiệt."
"Người như Thẩm Trác Viễn nhiều nhất chỉ coi con điếm kia là đồ chơi thôi, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay chúng ta."
Hai người đứng ở chỗ này, không coi ai ra gì nói những lời bẩn thỉu không chịu nổi, mà Lê Tử Ngôn cũng không ngờ mình đã bị người khác nhắm tới.
Gặp phải hai người kia, hứng thú của Thẩm Trác Viễn đã bị quét sạch, cho nên hắn cũng không có ý định ở lại lâu nữa, mang Lê Tử Ngôn rời đi.
Trong quan hệ giữa hai người, Thẩm Trác Viễn đương nhiên là người làm chủ, cho nên cuộc hẹn hò giữa hai người đều do Thẩm Trác Viễn quyết định, mà Thẩm Trác Viễn đối xử với loại quan hệ này vẫn là bình mới rượu cũ*, mang Lê Tử Ngôn đến nhà hàng ăn cơm, lại dẫn Lê Tử Ngôn đi mua mấy bộ quần áo mới trở về căn hộ.
*bình mới rượu cũ: thay đổi danh xưng hoặc hình thức nhưng không thay đổi nội dung.
"Anh Viễn, thời gian không còn sớm, em về trước, anh nhớ nghỉ ngơi sớm nha."
Lê Tử Ngôn nói xong cũng không cho Thẩm Trác Viễn có cơ hội giữ lại, trực tiếp rời đi. Thẩm Trác Viễn thu lại bàn tay vừa mới nâng lên được một nửa, nhìn cửa căn hộ được đóng chặt, trong lòng vừa ngứa vừa khó chịu.
Lê Tử Ngôn mặc kệ Thẩm Trác Viễn đang nghĩ cái gì, về đến nhà ném quần áo mới mua sang một bên, sau khi thay quần áo ở nhà liền nằm lên giường, lấy điện thoại di động, mở hộp trò chuyện WeChat ra, gửi đi một voice chat.
Thẩm Trác Viễn bên đây còn đang nóng nảy với thái độ không gần không xa của Lê Tử Ngôn, một giây sau đã nhận được voice chat của Lê Tử Ngôn, sau khi bấm vào liền phát tiếng nói thanh nhã còn mang theo một tia thân mật.
"Anh Viễn, chúc ngủ ngon."
Có thể là gặp mặt nói không có ý nghĩa gì, giọng nói của Lê Tử Ngôn tràn ngập ý tứ làm nũng, phối hợp với giọng điệu thanh nhã của cậu, đã dễ dàng xoa dịu nỗi bất mãn trong lòng Thẩm Trác Viễn, thậm chí còn có chút cảm giác ngọt ngào.
007 có thể nhìn ra được tâm tình vừa rồi của Thẩm Trác Viễn không vui, nhưng nó không ngờ rằng chỉ cần một giọng nói đã có thể an ủi được hắn.
[Ký chủ, sao bây giờ ngài lại tiến bộ như vậy?]
"Tiến bộ gì?"
[Ý tôi là về mặt cảm xúc với công lược.]
Lê Tử Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó cười ra tiếng:
"Dựa vào phần thưởng nhiệm vụ nha, ta không phải là đạt được kỹ năng nói chuyện của trà xanh với cách làm trà xanh sao? Phải áp dụng chứ."
[Đúng vậy, nhiệm vụ đang tiến triển rất tốt, xin ký chủ tiếp tục làm việc chăm chỉ.]
"......Tại sao mi thấy rằng đang tiến triển rất tốt?"
[Đối tượng công lược đã có thái độ tốt đối với ngài, nhưng tôi không hiểu tại sao ngài vẫn chưa chịu tiến tới.]
"Hừ, đều là giả dối mà thôi. Nếu thực sự diễn ra tốt đẹp như mi nghĩ, vậy bây giờ mi thông báo với ta là nhiệm vụ thành công luôn đi."
[......]
Lê Tử Ngôn thay đổi tư thế, nằm cuộn tròn trêи giường:
"Ta lười dùng thủ đoạn gì đó với hắn, hắn hiện tại đối với ta chẳng