Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn nhìn sắc mặt của hắn, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên hỏi, hơn nữa hai người bọn họ hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là đồng nghiệp, việc liên quan đến chuyện cá nhân của hắn, cậu cũng không thể đi quá giới hạn.
Cho nên, sau khi Cố Thừa Trạch cúp máy, Lê Tử Ngôn cũng không hỏi nhiều, mà là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình, nếm thử nước ép trái cây trong ly.
Vẻ ngoài xinh đẹp luôn khiến cho tâm tình người ta thoải mái, hơn nữa mỹ nhân này vừa ngoan vừa mềm mại, mặc dù Cố Thừa Trạch không phải loại người hay so đo nhưng cũng theo bản năng đặt Lê Tử Ngôn và Trình Hàm ở cùng một tình huống giống nhau.
Vốn tâm tình có chút không tốt, Cố Thừa Trạch âm thầm thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người đi dạo bên ngoài, đi một hồi cũng đến tối, Cố Thừa Trạch cuối cùng cũng nói được những lời chưa nói xong, dẫn Lê Tử Ngôn đến nhà hàng, hai người ăn cơm tối xong mới kết thúc hành trình của một ngày.
"Trời đã tối rồi, để tôi đưa cậu về."
"Không sao, em cũng không phải con gái, đi một mình cũng không sao."
Cố Thừa Trạch nhíu mày, giọng điệu có chút lo lắng:
"Tuy an ninh ở đây không tệ, nhưng vẫn nên cẩn thận."
"Thật sự không cần, buổi sáng anh phải lên lớp, buổi chiều còn cùng em đi dạo, anh cũng cần về sớm nghỉ ngơi!"
Lê Tử Ngôn không đồng ý lắc đầu, nở một nụ cười với Cố Thừa Trạch:
"Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ bản thân mình."
Nói xong, Lê Tử Ngôn liền xoay người rời đi, giống như sợ Cố Thừa Trạch đuổi theo, một đường chạy đi, chỉ đưa lại một bóng lưng về phía Cố Thừa Trạch.
Dù là trẻ con hay người lớn, trong hầu hết các trường hợp ai ngoan hơn sẽ luôn được người khác ưu ái và yêu thích hơn, tuy nhiên điều này cũng phải tuỳ thuộc vào đối tượng, nhưng Cố Thừa Trạch rõ ràng hết lần này tới lần khác đều thích bộ dạng của người này.
Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn giống như một con thỏ nhỏ vừa mềm vừa ngọt, đang cẩn thận từng chút chui vào khe hở nhỏ trong lòng hắn...
Hai ngày sau Trình Hàm thật sự đến, chẳng qua không chỉ có một mình cô, đi theo bên cạnh còn có một người đàn ông, cho dù chỉ mặc trang phục thường ngày, nhưng khí chất của một quân nhân cũng khó có thể che giấu.
Cố Thừa Trạch sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Trình Hàm, vốn dĩ còn cảm thấy khó chút giải quyết cùng xấu hổ, lúc này nhìn thấy người bên cạnh Trình Hàm, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều.
"Tiểu Hàm, Tô tiên sinh, các cậu tới rồi."
Cố Thừa Trạch đẩy kính, cười đến vẻ mặt đều ôn hòa, lễ phép đứng ở một bên với Tô Sỹ, duy trì khoảng cách với Trình Hàm, không khiến người ta hiểu lầm.
"Cố tiên sinh, đã lâu không gặp."
Tính cách Tô Sỹ cũng không tệ, thái độ đối với Cố Thừa Trạch rất tốt, hai người bắt tay nhau rồi cùng nhau nhìn về phía cô gái ở giữa.
Vốn Trình Hàm tính toán đến một mình, nhưng hôm nay Tô Sỹ được nghỉ phép, sợ cô đi một mình không an toàn, hơn nữa muốn ở bên cô nhiều hơn nên nhất định phải đi cùng, làm cho tâm tình cô không tốt lắm, nhưng bây giờ nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh mình, bất mãn trong lòng Trình Hàm cũng bị xóa sạch, thay vào đó là tràn đầy đắc ý.
"Hai người các làm gì như đối tác gặp nhau vậy! Được rồi, chúng ta đi chơi thôi!"
Trình Hàm tay phải ôm cánh tay Tô Sỹ, tay trái ôm tay Cố Thừa Trạch, động tác rất tự nhiên, hai người đàn ông đều không có cơ hội từ chối, cũng không có cảm giác chỗ nào không đúng.
"Xin lỗi Tiểu Hàm, buổi sáng tôi còn có một lớp học, có lẽ không thể đi cùng cậu được."
"Aaaa, sao lại như vậy!"
Trình Hàm bĩu môi, vẻ mặt không vui, kéo cánh tay Cố Thừa Trạch không chịu buông:
"Không phải tôi đã nói tới tìm cậu rồi sao..."
"Các tiết học đã được sắp xếp trước, trừ khi có tình huống đặc biệt mới có thể thay đổi, đây là quy định của học viện quân sự."
Tô Sỹ hiển nhiên đã quen với tính khí nhỏ nhen của Trình Hàm, thông cảm giúp Cố Thừa Trạch giải thích:
"Hàm Hàm, chúng ta có thể đi ăn cơm chiều cùng Thừa Trạch."
Trình Hàm cắn môi, liếc mắt nhìn biểu tình của hai người, chỉ có thể gật đầu.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Cố Thừa Trạch thở phào nhẹ nhõm, cười cảm ơn Tô Sỹ, nói một tiếng liền trở về lớp.
"Tiểu Hàm, em có muốn đi đâu không? Anh sẽ đi cùng em."
"......Thật ra, em muốn đi dạo quanh đây, chỉ là cảm thấy đi một mình cũng không thú vị."
Trình Hàm thu hồi tầm mắt nhìn bóng lưng Cố Thừa Trạch, kéo tay Tô Sỹ:
"Được rồi, không phải anh nói hôm nay có việc cần xử lý sao, anh đi trước đi."
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, ở bên em quan trọng hơn."
Tô Sỹ đối với vị hôn