Liễu Doanh Doanh đi rồi, Thích Kiêu Thần thì ướt sũng cả người. Bất mãn Liễu Doanh Doanh hung hăng càn quấy, hắn quyết định về trước thay quần áo. Hắn ra ngoài những hòn núi giả, ánh mắt vô tình lướt qua, nhìn thấy chủ tớ Tô Lê. Tô Lê nhẹ nhàng thoải mái, kiều diễm như hoa lê đầu cành, Nguyệt Luyện bị rơi xuống nước thì hết sức chật vật, váy trắng dán sát vào người, đường cong nở nang.
Vừa rồi Thích Kiêu Thần chỉ lo đuổi theo Liễu Doanh Doanh, bây giờ hắn suy nghĩ một chút liền đoán ra mình lại trúng kế của chủ tớ Tô Lê. Hai chủ tớ này cố ý mặc bạch y chính là để dẫn dụ hắn cứu lầm người trên cầu gỗ, nếu không làm sao hắn vừa xuống nước, Nguyệt Luyện đã nhào lên người hắn như sắc quỷ đói? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Nếu như lúc còn hiểu lầm Nguyệt Luyện thành Liễu Doanh Doanh, Thích Kiêu Thân cảm thấy nụ hôn kia rất tuyệt vời, bây giờ thì hắn chỉ thấy buồn nôn. Làm gì có một đại nam nhân tự cao tự đại nào thích bị người mưu hại cơ thể mình chứ?
Thích Kiêu Thần tức điên người, hầm hầm bước thẳng tới trước mặt chủ tớ Tô Lê.
Võ tướng cao lớn uy vũ, khuôn mặt âm trầm, ai nấy đều thấy được hắn chẳng có ý tốt lành gì. Tô Lê chưa bao giờ coi Thích Kiêu Thần là kẻ ngu, có tên ngu ngốc nào có thể chiến vô bất thắng, còn trẻ mà đã lập được chiến công hiển hách không? Thích Kiêu Thần thì giống một thẳng nam sắt thép hơn, đối với nữ nhân khác, đối với chiến sự cũng khác. Hôm nay Tô Lê bày mưu kế chỉ để phá đài Liễu Doanh Doanh, khiến Liễu Doanh Doanh nếm thử cảm giác đau lòng mà Tống Y Lan phải chịu khi tận mắt nhìn thấy nam tử mình ngưỡng mộ lại ôm ôm ấp ấp, khanh khanh ta ta với nữ nhân khác.
Tô Lê không sợ Thích Kiêu Thần, nhưng Nguyệt Luyện sợ.
"Phu nhân, có phải Nhị gia đã đoán ra, muốn giết nô tỳ không?" Nhìn Thích Kiêu Thần mặt hằm hằm ở phía xa, Nguyệt Luyện run rẩy kéo cánh tay Tô Lê.
Tô Lê cực kì hoài nghi Thích Kiêu Thần thật sự có ý định này, Thích Kiêu Thần không dám động nàng, sao không dám giáo huấn đứa nha hoàn đã trực tiếp xâm phạm hắn?
Cái khó ló cái khôn, Tô Lê chỉ cho Nguyệt Luyện một con đường sáng: "Chạy mau, đi cầu Thế tử gia làm chủ!"
Nguyệt Luyện sững sờ, Thế tử gia, Thích Lăng Vân?
Tô Lê vội la lên: "Không muốn chết thì đi mau đi, ngươi thấy ta giống người cản được Nhị gia sao?"
Không hề! Thích Kiêu Thần dùng một tay là đã có thể túm chặt cổ xách nàng lên như xách gà đấy!
Nguyệt Luyện kịp phản ứng, co cẳng chạy về phía tiểu viện Trúc Lâm.
Người Thích Kiêu Thần muốn đánh chính là Nguyệt Luyện, thấy Nguyệt Luyện chạy, hắn vừa tăng tốc vừa chất vấn Tô Lê: "Con ả muốn đi đâu?"
Tô Lê hỏi ngược lại hắn: "Nhị gia khí thế hừng hực là muốn làm gì vậy? Nguyệt Luyện quý mộ chàng từ lâu, chàng xả thân xuống nước cứu nàng, nàng quá mức cảm động, khó kìm lòng nổi nên mới hôn chàng, Nhị gia không thể vì biểu muội thương tâm nên đánh người chứ?"
Thích Kiêu Thần là tướng quân thiên về võ lực, công phu mồm mép không bằng Tô Lê, nghe nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Thích Kiêu Thần càng phiền, dứt khoát không tranh cãi, chỉ đuổi theo Nguyệt Luyện. Nàng ta muốn chạy thoát thân thật mau, Thích Kiêu Thần thì trời sinh chạy nhanh, Tô Lê chạy chậm theo cùng, vừa chạy vừa khuyên Thích Kiêu Thần bớt giận.
Ba người một đường chạy trong chốc lát, khi tiểu viện Trúc Lâm xuất hiện ở trước mắt, Thích Kiêu Thần bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Nguyệt Luyện.
Toàn bộ Hầu phủ, trừ Quan Tây hầu Thích Kính ra, Thích Lăng Vân là người duy nhất có thể quản giáo Thích Kiêu Thần. Khi còn bé, Thích Kiêu Thần luôn luôn xem đại ca Thích Lăng Vân là tấm gương, hắn vừa sùng bái Thích Lăng Vân, vừa khát vọng có một ngày vượt qua Thích Lăng Vân. Trên chiến trường năm năm trước, Thích Lăng Vân đột nhiên bị thương, chân tàn phế, kể từ đó suy sút tự nhốt mình trong tiểu viện Trúc Lâm, mục tiêu trong lòng Thích Kiêu Thần lập tức sụp đổ.
Thích Lăng Vân là đại ca ruột thịt của Thích Kiêu Thần, Thích Lăng Vân như hùng ưng gãy mất cánh chim, trong lòng Thích Kiêu Thần cũng không thoải mái, nhưng cảm giác ấy dần dần bị một cảm xúc khác thay thế. Bởi vì mỗi khi Thích Kiêu Thần xuất hiện, lập công hay dương danh, luôn có người sẽ chỉ vào hắn tiếc hận nói đại ca mới là đứa con trai ưu tú nhất của phụ thân, nếu chân đại ca không tàn, sao có thể để kẻ làm đệ đệ này chiếm hết tất cả?
Thích Kiêu Thần hận những thứ lời ong tiếng ve này!
Vì vậy mà Thích Kiêu Thần hy vọng chân của Thích Lăng Vân được chữa khỏi hơn bất cứ ai, như vậy hắn sẽ có cơ hội quang minh chính đại mà chiến thắng đại ca, thoát khỏi cái bóng của đại ca. Vì vậy mà lòng đồng tình trước việc Thích Lăng Vân bị thương ấy dần dần biến thành oán hận, oán hận vì sao năm đó Thích Lăng Vân không cẩn thận hơn một chút, oán hận Thích Lăng Vân không tiếp tục cho hắn cơ hội đường đường chính chính vượt qua hắn!
Thích Kiêu Thần càng không muốn gặp Thích Lăng Vân, hắn càng hận Nguyệt Luyện - kẻ muốn đi cầu xin Thích Lăng Vân làm chủ!
Thích Kiêu Thần chạy nhanh hơn, bắt lấy Nguyệt Luyện khi nàng ta còn cách tiểu viện Trúc Lâm rất xa, hắn xoay bả vai Nguyệt Luyện, giơ tay tát một bạt tai!
Sức lực hắn hơn người, một cái bạt tai trực tiếp tát Nguyệt Luyện đến hôn mê. Đáng thương Nguyệt Luyện, ngã sụp xuống đất như đóa hoa tàn, váy trắng ủ rũ xuống đất.
Thích Kiêu Thần nhìn khuôn mặt sưng thật to của Nguyệt Luyện, rốt cuộc trút cơn tức giận ra xong, hắn vỗ vỗ tay, xoay người.
Tô Lê vẫn chưa đuổi kịp nên không nhìn thấy cảnh tượng Thích Kiêu Thần đánh người. Đến khi Tô Lê một đường chạy chậm rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Nguyệt Luyện, Thích Kiêu Thần đã mất bóng từ lâu.
Thấy thảm trạng này của Nguyệt Luyện, Tô Lê thấy có chút không đành lòng, nhưng nhớ lại cảnh Nguyệt Luyện độc ác đẩy Tống Y Lan xuống nước, tâm Tô Lê lập tức trở nên bằng phẳng. Là Nguyệt Luyện hại Tống Y Lan trước, Tô Lê mới muốn trả thù nàng, là Nguyệt Luyện tự muốn bò lên giường Thích Kiêu Thần, Tô Lê mới thuận nước đẩy thuyền thành toàn nàng, bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy, suy cho cùng là do Nguyệt Luyện quá tham lam.
Tô Lê đẩy Nguyệt Luyện một cái, Nguyệt Luyện không nhúc nhích, Tô Lê dò hô hấp, may mà còn sống.
Tô Lê nhìn y phục của Nguyệt Luyện, tưởng tượng ra cảnh Tống Y Lan chết đuối trong nước bị vớt đi lên, trong lòng Tô Lê đau xót, nước mắt không ngừng chảy xuống. Lan Hoa tỷ tỷ tốt biết bao nhiêu, chỉ vì gặp phải một tên võ tướng lỗ mãng không hiểu những điều tốt đẹp của nàng mà phải rơi vào kết cục như thế. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, Tô Lê không lau đi, đứng lên tiếp tục tiến về phía trước. Tô Lê đi tới tiểu viện trước rừng trúc, vừa khóc vừa gõ cửa.
Phi Tuyền đi ra, mở cửa, khi thấy Nhị phu nhân khóc đến mặt đầy nước mắt, lòng Phi Tuyền đột nhiên nhảy một cái. Thế tử gia thích hoa lê, yêu hoa lê đọng hạt mưa nhất, mỗi khi gặp mưa xuân tầm tã, Thế tử gia đều đến bên dòng suối thưởng lê. Vị Nhị phu nhân trước mắt, từng giọt nước mắt chảy xuống gò má như tuyết, lại như hoa lê đái vũ, hắn trông mà cũng nhói lòng thay.
"Nhị phu nhân, ngài đây là?" Phi Tuyền không biết làm sao hỏi.
Tô Lê khóc nói: "Nhị gia ức
hiếp người, ta muốn gặp Thế tử gia."
Phi Tuyền suýt muốn trực tiếp mời nàng vào, thoáng thấy bóng người trong góc chết của Trường Phong, Phi Tuyền bảo nàng chờ một lát. Đóng cửa lại, Phi Tuyền thấp giọng hỏi Trường Phong: "Lần này lại chuyện gì vậy?"
Vừa rồi trong rừng trúc, Trường Phong chỉ thấy Thích Kiêu Thần liều mạng đuổi theo một nha hoàn rồi tát nàng ta ngã xuống đất bất tỉnh, bây giờ xem ra, nàng ta là nha hoàn của Nhị phu nhân.
Hắn kể đúng sự thật, Phi Tuyền gật đầu, đi vào bẩm báo Thế tử gia.
Thích Lăng Vân nhíu mày.
Phi Tuyền không kìm được nói giúp cho Nhị phu nhân đang thương tâm đợi ngoài cửa: "Gia, Hầu gia không ở đây, việc này Nhị phu nhân chỉ có thể cầu ngài làm chủ."
Thích Lăng Vân liếc hắn một cái, nói: "Đẩy ta ra ngoài."
Phi Tuyền lập tức đi vòng ra sau xe lăn hắn, đẩy hắn ra sân viện.
Cửa gỗ được mở ra lần nữa, Tô Lê ngẩng đầu, rốt cuộc thấy được Thích Lăng Vân - người mà Tống Y Lan chỉ có một ấn tượng mơ hồ. Nam nhân mặc một bộ cẩm bào màu trắng, mày kiếm mắt phượng, có cùng dung mạo anh khí bức người như Thích Kiêu Thần, nhưng màu da của Thích Lăng Vân có vẻ tái nhợt như một trạch nam ở hiện đại, khiến nhuệ khí trên người hắn giảm sút, ngược lại có mất phần thanh lãnh của một cao nhân ẩn thế.
Thích Lăng Vân nhàn nhạt nhìn Tô Lê.
Tô Lê dùng khăn lau đi nước mắt bên má, cúi đầu vừa khóc lóc kể lể: "Đại ca, Nhị gia khinh người quá đáng, ta thực sự không biết làm sao, chỉ có thể cầu đại ca làm chủ." Nói xong, Tô Lê giải thích chuyện xảy ra trên cầu gỗ dựa theo kịch bản, ".. Ta đã sớm biết Nhị gia và biểu muội hữu tình, nhưng hôm nay Nguyệt Luyện vì cứu biểu cô nương mà rơi xuống nước rõ ràng có công, dù Nhị gia tức giận Nguyệt Luyện thế nào đi nữa cũng không thể đánh nàng đến chết như thế chứ! Nguyệt Luyện là nha hoàn của hồi môn ta mang tới, mẹ già của nàng còn đang ở ngoại ô ngoài kinh, Nhị gia đánh chết Nguyệt Luyện thật, ta biết lấy gì bàn giao với người nhà nàng đây?"
Nàng thút tha thút thít, Thích Lăng Vân mặt không biểu cảm nghe xong, phân phó Trường Phong mang Nguyệt Luyện đến. Trường Phong đi nhanh về nhanh, đặt Nguyệt Luyện đang hôn mê xuống đất rồi lùi về sau lưng Thích Lăng Vân.
Mặt của Nguyệt Luyện bây giờ còn sưng hơn lúc nãy.
Thích Lăng Vân chú ý tới bộ váy trắng Nguyệt Luyện đang mặc trên người, một nha hoàn tuyệt đối không thể dùng chất liệu ấy. Thích Lăng Vân sắc bén nói: "Nô tỳ mà mặc như vậy, không hợp quy củ."
Tô Lê không chút hoang mang: "Biểu muội đang giữ đạo hiếu, Nhị gia mời chúng ta cùng nhau đi dạo vườn hoa, ta thông cảm biểu muội nên mặc váy trắng. Nhưng Nguyệt Luyện chỉ có bốn bộ xuân y, bộ màu xanh vẫn chưa khô, còn lại đều có màu sắc sặc sỡ nên ta thưởng nàng một bộ. Nhưng đại ca dạy phải, về sau ta sẽ không phá hỏng quy củ nữa."
Mặc dù là cưỡng từ đoạt lý nhưng cũng đã giải thích xong, không để lại sơ hở rõ ràng cho Thích Lăng Vân. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Thích Lăng Vân đã đoán được chuyện này chỉ là đệ muội và biểu muội tranh thủ tình cảm. Đệ muội tự có tính toán của mình, nhưng nếu không phải nhị đệ chỉ sủng mình biểu muội, sao biểu muội có thể vắng vẻ đệ muội, đệ muội cũng sẽ không như vậy.
"Gọi Nhị gia tới đây." Thích Lăng Vân phân phó Trường Phong.
Trường Phong lĩnh mệnh xuất phát.
Tô Lê cảm kích nói với Thích Lăng Vân: "Đa tạ đại ca thay ta làm chủ."
Thích Lăng Vân không hề cho nàng mặt mũi: "Có lòng thành, vàng đá cũng tan, nếu đệ muội thật sự để ý Nhị gia thì hãy dùng thành ý đả động Nhị gia, bằng không sẽ chỉ đẩy Nhị gia ra càng xa. Giống như chuyện hôm nay vậy, ta chỉ quản một lần, nếu còn lần sau, đệ muội tìm ta cũng vô dụng."
Tô Lê:.
Vị Thế tử gia này đúng là sắc bén nhỉ, thấy rất rõ tính toán của nàng!
Gặp người thông minh, tiếp tục giả vờ đơn thuần sẽ chỉ khiến người ta phiền chán, Tô Lê dứt khoát nói thẳng, bĩu môi nói: "Đại ca hiểu lầm, Nhị gia và biểu muội tình sâu như biển, ta đã bỏ cuộc đả động tâm Nhị gia từ lâu. Là do bọn hắn quá khi dễ người, muốn dạo vườn mà cứ đòi kéo ta theo, khanh khanh ta ta buồn nôn, ta tức không nhịn nổi nên mới ngáng chân chút thôi."
Phi Tuyền khiếp sợ trợn to hai mắt, Nhị phu nhân nghĩ thế thật à?
Thích Lăng Vân nhướng mày, hắn đoán được đệ muội đang tính kế, nhưng không đoán đúng động cơ. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Hắn một lần nữa nhìn nữ tử bạch y đối diện thật kỹ.
Tô Lê chỉ chỉ Nguyệt Luyện đang hôn mê, nói tiếp: "Nàng ta thích Nhị gia, muốn hầu hạ Nhị gia từ lâu nên ta mới an bài nàng phối hợp, nhưng Nhị gia cũng quá tàn nhẫn, sao có thể bất công như thế chứ? Ta là chính thất đang đứng bên cạnh nhìn, hắn thì cứ đuổi theo biểu muội, quay đầu còn đánh ngất nha hoàn ta, nếu đại ca không giúp ta lấy một công đạo, ta ở lại cái Hầu phủ này cũng vô nghĩa, không bằng kêu Nhị gia viết một bức thư hòa ly, ta về nhà ta, hắn dỗ biểu muội hắn, hai bên không liên quan."
Nàng thở phì phò, hai mắt sáng bừng, xem ra là thật sự muốn hòa ly, mà không phải tùy tiện nói cho xong.
Thích Lăng Vân cụp mắt xuống.
Nhị đệ hòa ly hay không chẳng dính dáng gì đến hắn, nhưng hôn sự là do phụ thân tự mình tác hợp, muốn hòa ly cũng phải chờ phụ thân về thương nghị, hắn không thể làm chủ.
"Hôn nhân không phải trò đùa, ta sẽ khuyên Nhị gia sửa sai, đệ muội chớ xúc động." Thích Lăng Vân thản nhiên nói.
Tô Lê hừ hừ, miễn cưỡng nói: "Được, nể mặt đại ca, ta sẽ cho hắn một cơ hội nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
Thích Lăng Vân: Đệ muội muốn hòa ly thành toàn đệ và biểu muội, nhị đệ vui không?
Thích Kiêu Thần: Huynh có thể bảo đảm phụ thân không đánh đệ không?
Thích Lăng Vân: Không thể.
Thích Kiêu Thần: Vậy đệ vui cái rắm!
Edit & Beta: Mi An