"Đầu óc đúng là bị đánh hỏng rồi? Sao lại lấy tay tự mình đánh mình chứ."
Âm thanh lãnh đạm quen thuộc từ phía trước truyền tới.
Bạc Nghịch cứng đờ.
Bạch Sương giải quyết xong cả đám người, ngồi xổm xuống, đưa tay lên trước mặt Bạc Nghịch vẫy qua vẫy lại, "Bạc Nghịch?"
Bạc Nghịch không cầm lòng nổi mà đưa tay ra nắm cổ tay của cô ấy.
Nhiệt độ ấm áp truyền vào bàn tay lạnh ngắt của Bạc Nghịch.
Như vậy cậu mới khẳng định, người cậu nhìn thấy trước mặt, không phải mơ.
"Thật sự, là cậu sao.." sau khi phát ra một câu cảm thán này, Bạc nghịch say đến ngất đi.
Đợi đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa, thì cậu đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Những vết máu dính trên người đã được xử lý sạch sẽ, toàn thân sảng khoái, chỉ là miệng vết thương vẫn truyền đến những trận đau rát.
"Cậu tỉnh rồi."
Dưới ánh sáng đèn ấm áp màu cam, Bạch Sương đang cầm cái bát đi tới bên giường, đưa cho cậu, "Đây là tôi nhờ người làm trong khách sạn nấu canh giải rượu cho cậu, cậu đem nó uống hết đi, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Bạc Nghịch bị dọa đến quên mất đưa tay ra đón bát canh.
Khách, khách sạn?
Ở đây là khách sạn?
Cậu và Hứa Bạch Sương, đơn độc ở trong khách sạn?
Bị tin tức này làm cho bùng nổ, khuôn mặt trắng ngần lãnh khốc của Bạc Nghịch chỉ trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ.
"Cậu làm sao vậy? Chắc không phải là phát sốt rồi chứ?" Bạch Sương nhang chóng thả bát canh giải rượu xuống, đưa tay sờ vào trán.
"Không nóng mà." Bạch Sương tự nói một mình.
Bạc Nghịch nhẹ nhàng gạt tay cô ra, kéo chăn lên cao một chút, che đi một nửa khuôn mặt của bản thân.
"Máu trên người của tôi, là cậu giúp tôi lau sao?" Âm thanh của cậu rất nhỏ, cò ẩn ẩn che dấu chút vui vẻ.
Vốn nghĩ rằng cậu và Bạch Sương không có chút hi vọng nào.
Không nghĩ rằng quanh co khúc khuỷu một hồi, vậy mà tối nay lại có tiến triển lớn đến vậy.
Bạch Sương cầm lên bát canh giải rượu lần nữa, "Không phải, là tôi nhờ nam nhân viên trong khách sạn lau giúp cậu. Áo quần cũng là anh ta giúp cậu thay, cậu yên tâm."
Trái tim háo hức của Bạc nghịch, lại nguội lạnh.
Cậu như một cái xác không hồn ngồi dậy, uống hết bát canh giải rượu.
"Cái này, là của cậu hả?" Bạch Sương để bát qua một bên, cầm lên một tấm hình hỏi.
Bạc Nghịch ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Đó là bức hình mà từ trước tới nay cậu đều mang theo bên mình, bức hình Bạch Sương đứng ngược nắng quay đầu mỉm cười.
Bạc Nghịch không nói chuyện, Bạch Sương liền xem đó là ngầm thừa nhận.
Cô nhìn bức hình, đánh giá nói: "Đây hình như là lúc tôi còn học cao hai, nhưng không biết đây là hình ai chụp, cũng không tệ."
Bạc Nghịch giành bức hình lại, ngang ngạnh nói: "Tôi nhìn thấy trên diễn đàn, trong nhà mới mua máy in mới, nên tùy tiện in một tấm."
Bạch Sương không thấy có vấn đề gì gật gật đầu: "Ồ."
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây.
Bạch Sương hỏi: "Trên người cậu sao lại có nhiều vết thương cũ như vậy? Đều là những vết bầm rất hoàn chỉnh, giống như những vết bầm tôi nhìn thấy hồi thi cuối kỳ lần trước vậy."
Nếu như là đánh nhau với những người bên ngoài, chắc chắn không thể đánh ra những vết bầm tím như vậy.
Loại vết bầm này, hoàn toàn là vì đơn phương chịu đánh.
Bạc Nghịch không quay đầu qua, ánh mắt ẩn chứa bi thương, "Không liên quan đến cậu."
"Tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi rồi?" Bạch Sương rất không hiểu, "Rõ ràng lúc chúng ta vừa mới quen nhau chơi rất tốt."
Bạc Nghịch nghĩ tới Cố Hàn, nghĩ tới fan của Bạch Sương ở trên mạng ghép Cố Hàn và Bạch Sương thành một đôi.
Tim của cậu liều rất đau đớn, rất nóng nảy, rất buồn rầu.
Cậu như một chiếc bình bị vỡ nát cười đáp: "Không phải tôi đột nhiên thay đổi, bởi vì tôi, vỗn dĩ là một người như vậy."
Cậu nhìn về phía Bạch Sương, ánh mắt xấu xa: "Bạc Nghịch tôi, là một người như thế nào, cậu chẳng nhẽ trước giờ chưa từng nghe qua sao?"
Bạch Sương thản nhiên nhìn cậu, "Tôi sẽ không quen biết cậu qua miệng người khác, cậu là người như thế nào, phải sau khi tôi tiếp xúc với cậu, mới có thể đưa ra kết luận."
Ánh mắt của Bạch Sương vừa xinh đẹp vừa trong suốt, cô kiên định nhìn vào Bạc Nghịch, làm cho trái tim giả vờ lạnh lùng của Bạc Nghịch, có dấu vết nứt ra.
Bạc Nghịch âm thầm thu lại tầm mắt, đem thân thể chôn vùi trong chăn, không nhìn cô nữa, cũng không nói chuyện nữa.
"Nếu cậu buồn ngủ rồi, thì yên tâm ngủ đi, tôi canh cho cậu ngủ, sẽ không để cho bất cứ người nào lại ức hiếp cậu nữa." Bạch Sương nói.
Bạc Nghịch co lại trong chăn.
Trái tim cậu lạnh lẽo cứng rắn cũng rất yếu đuối, lại bị nứt ra mấy kẽ hở.
Bạch Sương cũng không nhàn rỗi, trong