"Nhân tình? Hòa nhau?" Bạch Sương đối với những loại việc này không hiểu rõ lắm.
Thân là một vị thần minh mạnh mẽ nhất tiên giới, cô trước nay chưa từng nợ nhân tình của ai cả.
Cô mạnh mẽ đến vậy, căn bản không cần đến sự giúp đỡ của bất cứ người nào.
Thành tích thi đại học bị bôi đen, thực sự bản thân cô cũng có thể tự giải quyết được.
Lúc trước khi Bạc Nghịch còn chưa xuất hiện, cô đã nghĩ ra được kế sách đối phó, cũng đã đưa ra quyết định.
Chẳng qua là để thời gian dời tới năm sau, đối với kết quả cuối cùng không hề có bất cứ ảnh hưởng gì.
Nhưng Bạc Nghịch đưa ra chứng cứ vừa mạnh mẽ vừa đanh thép, trực tiếp quyết đoán chứng minh cho sự trong sạch của cô, làm cô không cần đợi nữa, cũng không cần chịu oan nữa, có thể không hề có một vết nhơ nào mà tiến vào Đế Đại.
Cậu cũng vì vậy mà phải trả cái giá rất lớn mất đi sự tự do của mình.
Như vậy xem ra, cô hình như đúng thật là đã nợ cậu một ân tình.
"Được." Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Bạch Sưng một chút chũng không lề mệ chậm chạp, nhìn vào Bạc Nghịch ở bên kia tấm kính nói: "Tôi đồng ý lời tỏ tình của cậu, chờ cậu được ra ngoài, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Cho đến khi Bạc Nghịch bị đưa về phòng giam, đầu cậu ấy vẫn còn choáng váng mơ hồ, cảm giác giống như là vẫn còn đang nằm mơ chưa tỉnh lại.
Hứa Bạch Sương đồng ý với cậu rồi? Đồng ý cậu rồi..
Tai cậu chắc không phải là xảy ra vấn đề gì chứ, nghe nhầm rồi sao?
"Bạc Nghịch, Bạc Nghịch!"
Bên ngoài phòng giam có người đang gọi tên của cậu.
Bạc Nghịch choáng váng ngẩn ngơ mà nhìn qua, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Cậu bị giam trong tù cũng đã được một tuần rồi, người đàn ông này mỗi ngày đều tới tìm cậu nói chuyện.
Nội dung nói chuyện chủ yếu chỉ có một----
"Bạc Nghịch, cậu thực sự không suy nghĩ lại một chút sao? Cậu có thiên phú lợi hại như vậy, nếu có thể làm việc cho quốc gia thì đúng là tiền đồ vô lượng, với cả đến lúc đó cậu cũng không cần phải ở lại đây nữa."
Người đàn ông tận tình khuyên bảo: "Đợi đến sau khi cậu mãn hạn, cậu liền có thể muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.
Quốc gia sẽ cho cậu phúc lợi cùng công việc vô cùng tốt, cậu còn có thêm một cái danh rất dễ nghe, lại là nhân viên công chức, một cơ hội tốt như vậy mà cậu còn không nắm chặt thì rất đáng tiếc đấy nhé!"
Căn cứ vào kinh nghiệm từ rất nhiều lần gặp trước, người đàn ông biết mình ít nhất cũng phải nói ít nhất một nửa tiếng.
Với lại sau khi nói (giảng giải) xong, xác suất cao là Bạch Nghịch sẽ không cho ông câu trả lời, ông chỉ có thể biết điều mà tự mình rời khỏi.
Nói thế nào ông cũng là một người lãnh đạo lớn, bên ngoài có biết bao nhiêu người cơ hồ đều muốn quỳ xuống cầu xin ông cho một cơ hội, ông đều không cho.
Đến lượt Bạc Ngịch này, thì ông lại bị đổi ngược lại rồi, Bạc Nghịch đến cả một ánh mắt cũng không cho ông.
Cái tính khí xấu như vậy, dựa theo tính cách của ông, thì ông từ sớm đã không thèm tới gặp lại Bạc Nghịch nữa.
Nhưng ai bảo cậu ta là một thiên tài cơ chứ, tuổi còn nhỏ mà đã có thể xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của quốc gia, chăm chú bồi dưỡng một chút, sau này sẽ trở thành vũ khí bí mật của nước nhà.
Nói cả nửa ngày, nhìn thấy Bạc Nghịch vẫn giống như ngày thường không có bất kỳ phản ứng nào, người đàn ông thở ra một hơi dài, chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi đã." Âm thanh của Bạc Nghịch có chút khàn đặc, nhưng còn ẩn chứa thêm sự kích động vô hình, "Nếu như tôi đồng ý với ông, tôi còn có cơ hội khôi phục lại thành tích thi đại học không?"
Bước chân người đàn ông dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trở nên vui vẻ, gật đầu không ngừng, "Chỉ cần cậu có thể cống hiến cho quốc gia, thành tích thi đại học đương nhiên có thể khôi phục, cậu lại không phải người có tội lỗi to lớn độc ác gì!"
Trước mắt Bạc Nghịch hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sương, khuôn mặt lãnh khốc cứng rắn của cậu chầm chầm mềm mại xuống, lộ ra một nụ cười nhè nhẹ.
"Được, tôi đi với ông."
* * *
Bốn năm sau.
Hôm nay là ngày chụp hình tốt nghiệp.
Trong khuôn viên trường Đế Đại, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các bạn sinh viên đang mặc trang phục cử nhân chen chúc với nhau chụp hình.
"Tới rồi tới rồi, cô ấy tới rồi!"
Không biết ai là người hô lên một tiếng như vậy, theo sau tiếng hô mọi người nhìn qua, liền nhìn thấy một người dẫm trên ánh nắng mặt trời mà tới.
Cô mặc một chiếc váy liền kiểu Pháp màu trắng gạo, thiết kế đơn giản làm nổi bật tính cách nho nhã kiêu ngạo của cô. Mái tóc đen dài như thác nước được bối lên, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai óng ánh trơn bóng, càng tôn thêm khí chất mềm mại nhưng