Lời của Bạch Sương vừa nói xong, Bạc Nghịch liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
"A Sương, câu nói này đáng nhẽ phải là anh nói với em, A Sương, xin lỗi.."
Bạc Nghịch nâng cánh tay tái xanh của mình lên, đôi tay đã từng được vô số người yêu thích, mà giờ đây nó đã biến thành vô cùng ốm yếu, nước da vừa trong suốt vừa mờ mờ, tưởng chừng như có thể nhìn thấy được các mạch máu yếu ớt ở bên dưới lớp da.
Cậu đặt tay lên chiếc hộp đựng nhẫn, lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt vẫn còn đang mang đầy nước mắt, "A Sương, anh đồng ý, anh vô cùng đồng ý.."
Những người Bạch Sương mang tới đều là phóng viên truyền thông, bọn họ đã quay cảnh tượng cảm động lòng người này lại, phát ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên quần chúng biết được Bạc Nghịch bị bệnh, mà còn là bệnh nghiêm trọng đến như vậy.
Bởi vì nôn ra máu trong thời gian dài, cậu ấy đã gầy tới mức không còn giống một con người nữa, thậm chí nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng người phụ nữ vẫn đẹp đẽ mỹ lệ trong đoạn Video, một chút cũng không hề ghét bỏ cậu.
Cô mặc bộ áo cưới đẹp nhất, mang theo chiếc nhẫn mà cô tự mình lựa chọn, tới phòng bệnh cầu hôn Bạc Nghịch.
Trời ơi, đây là câu chuyện tình thần tiên gì thế!
Video Bạch Sương cầu hôn được chia sẻ điên cuồng, vô số cư dân mạng sôi nổi phát ra tiếng ai oán, tại vì sao một đôi tình nhân như vậy lại bị chia cắt giữa sự sống và các chết chứ!
Tình yêu của Bạch Sương và Bạc Nghịch bị đào sâu, rất nhiều cư dân mạng đã đào ra được bài đăng thần thánh năm xưa trên diễn đàn trường Nhất Trung Ổ Thành-
[Khẩu vị của Bạc sát thần đột nhiên Nặng như vậy!]
Trong bài đăng này, có hình chụp thanh xuân vườn trường hồi xưa của Bạch Sương và Bạc Nghịch.
Trong tiệm trà sữa, Bạc Nghịch giúp Hứa Bạch Sương băng bó vết thương hồi Hứa Bạch Sương còn đang béo phì.
Vẻ mặt của cậu nhìn có vẻ rất thanh bình, một chút cũng không có vẻ ghét bỏ đứa mập Hứa Bạch Sương vừa đen vừa xấu.
Trên sân vận động trường, Bạch Nghịch mang hai cặp sách, mặc dù chỉ là hình ảnh bóng lưng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cái bóng lưng mập mập đang đi bên cạnh cậu, chính là Hứa Bạch Sương.
Trên đường vào lúc sáng sớm, Hứa Bạch Sương và Bạc Nghịch một trước một sau cùng nhau đạp xe đạp đến trường.
Hứa Bạch Sương dường như là đang quay Vlog, vẻ mặt của Bạc Nghịch thì lại có chút không vui vẻ, nhưng ánh mắt lại rất thành thật mà nhìn chằm chằm cô.
Còn có rất nhiều rất nhiều hình chụp của hai người bọn họ, ghi lại tình cảm mơ hồ ấm áp vừa đơn giản lại trong sáng năm xưa của bọn họ.
Vô số cư dân mạng đọc bài đăng này mà đọc đến bật khóc, dồn dập đăng kí tài khoải để lưu lại bình luận bên dưới.
Bình luận nhiều nhất, chính là cầu nguyện cho bệnh tình của Bạc Nghịch nhanh chóng khỏe lại, hi vọng Bạch Sương và Bạc Nghịch có thể có một kết cục tốt đẹp.
Đáng tiếc, trời không theo ý muốn của con người.
Một năm sau, Bạc Nghịch vẫn là chống đỡ không nổi nữa.
Trước giường bệnh, Bạch Sương nắm chặt tay của cậu, nghe những lời nói cuối cùng mà cậu để lại.
"A.. A Sương." Giờ đây Bạc Nghịch chỉ nói một từ thôi cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
"Cảm ơn em.. đã xuất hiện trong.. sinh mệnh của anh. Nhưng mà.. đời này của anh, anh vẫn còn chưa đủ.. nếu như, có kiếp sau.. anh vẫn muốn.. vẫn muốn.."
Lời Bạc Nghịch vẫn chưa nói xong, liền thở gấp, cả người giống như một con cá bị lấy ra khỏi nước, mở to mắt hít từng ngụm từng ngụm lớn không khí.
"A Nghịch.." Bạch Sương nhìn thấy bộ dạng này của cậu, trong lòng dấy lên chút cảm giác chua xót.
Cô không hiểu đây là cảm giác gì, cô chỉ biết rằng, cô rất khó chịu.
So với trọng thương còn khó chịu gấp nghìn lần vạn lần, cảm giác này đến từ sâu thẳm bên trong linh hồn.
"Hứa Bạch Sương!" Bạc Nghịch bỗng nhiên lấy lại được tỉnh táo, nói chuyện cũng không thở gấp nữa, giống như sức khỏe đã được khôi phục lại vậy.
Cậu tận dụng sức mạnh hồi quang phản chiếu (sức mạnh bộc phát trước khi chết) này, đưa tay ôm chặt lấy Bạch Sương, "Nếu như có kiếp sau, anh vẫn muốn ở bên cạnh em, kiếp sau anh vẫn muốn được gặp lại em!
Hứa Bạch Sương, kiếp sau chắc chắn anh sẽ nhận ra em, anh chắc chắn sẽ lại yêu em một lần nữa, em hãy chờ anh!"
Những lời nói này đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của Bạc Nghịch, thời điểm từ cuối cùng rơi xuống, tay của cậu cũng không còn chút sức lực mà rơi xuống.
Bạch Sương vẫn như cũ ôm lấy Bạc Nghịch, không hề buông tay.
"Được, kiếp sau, chúng ta vẫn ở bên nhau."
Một giọt nước mắt lướt qua má Bạch Sương, nhỏ xuống trên cổ của Bạc Nghịch.
Bạch Sương sờ sờ, trên khuôn mặt có dấu vết ướt ướt.
"Lãn Đản, đây là cái gì?"
[Chủ nhân, tôi không biết.]
* * *
Sau khi Bạc Nghịch chết, Bạch Sương đã tổ chức tang lễ vô cùng long trọng