"Aaaaaaaaaa A Vĩ chết rồi! Thẩm Bạch Sương, cậu chính là Tô Đát Kỷ trong đời này, cậu cười cũng quá quyến rũ rồi!"
Chú thích: Tô Đát Kỷ là nhân vật thời xưa ở Trung Quốc tương truyền bà vô cùng xinh đẹp đến nỗi nhà vua thời đó vì bà mà bỏ bê đất nước, làm nhiều việc xấu.
"Tỷ tỷ giết tui rùi! Máu mũi của tui sắp chảy ra rồi!"
"Con gái con cười thêm một cái nữa đi! Mẹ muốn chụp lại cho mọi người xem, cười đi nào!"
Phản ứng của các bạn Fan có mặt ở đây của Bạch Sương đều vô cũng kịch liệt.
Trong đó thậm chí còn có các bạn Fan của những luyện tập sinh khác, cũng đều sôi nổi nhìn về hướng Bạch Sương.
Nếu như không phải vị muội muội xinh đẹp bọn họ pick vẫn còn ở đây, thì sợ rằng bọn họ cũng đã lấy điện thoại ra chụp Bạch Sương rồi.
Bạch Sương cầu được ước thấy, môi cô cong lên một nụ cười nhẹ.
Khí chất cao quý lạnh lùng xinh đẹp làm cho cô nhìn có vẻ rất khó tiếp cận, nhưng khi cô vừa cười thì tất cả mọi thứ xung quanh cô như bị mờ nhạt, đúng thật giống như hồ yêu trong tác phẩm Liêu Trai bước ra.
Chú thích: Liêu Trai hay Liêu trai chí dị là tập truyện ngắn nói về yêu ma quỷ quái hồ ly.. hãy lên Google để tìm hiểu thêm nhé!
Cái loại khí chất vừa lạnh lùng vừa tà mị, là đại mỹ nhân loại hình yêu diễm, năm xưa trong giới giải trí rất ít khi được nhìn thấy.
Chụp hình đã làm lỡ rất nhiều thời gian, Bạch Sương và các bạn Fan của cô chia tay, cô chuẩn bị cùng Lâm Ấu Điềm lên xe để quay về ký túc xá.
Cửa xe bảo mẫu mở ra, tính tình Lâm Ấu Điềm hấp ta hấp tấp, không bận tâm đến cái gì cứ thế đi lên xe.
"Cẩn thận." Bạch Sương vội vàng đưa tay chặn trên đỉnh đầu cho cô ấy, như vậy mới không làm cho đầu cô ấy đụng phải khung cửa xe.
"Úuuuu~tiểu Sương cậu thật chu đáo đó, yêu cậu!" Lâm Ấu Điềm làm nũng, cách xưng hô với Bạch Sương lại được thăng cấp, biến thành càng thêm thân mật.
"Lần sau ổn định trọng tâm." Bạch Sương thuận tay vuốt ve sau đầu của Lâm Ấu Điềm.
Hừmm, đầu tóc mượt mà mềm mại, tay có cảm giác không tệ.
Hai người nối tiếp nhau lên xe, quay về ký túc xá dành cho luyện tập sinh.
Lâm Ấu Điềm lôi kéo Bạch Sương đi kí túc xá của cô ấy, vì muốn tiếp xúc với Bạch Sương nhiều hơn. Cô ấy chính là càng thích Bạch Sương hơn rồi, càng hối hận sao bản thân lại không chơi với Bạch Sương sớm hơn.
Do đó, cô ấy kéo đến 9, 10 giờ mới thả Bạch Sương rời đi.
Bạch Sương đi trên con đường quay về ký túc xá của mình.
"Lãn Đản, ta đưa mảnh vỡ về ngươi có thể làm cho nó khôi phục lại như cũ được không?"
Mảnh vỡ mà Bạch Sương nói, chính là cái của Lâm Ấu Điềm bị Tân Hân Hinh đánh vỡ, mảnh vỡ của cái cốc nước mà bà ngoại tặng cho cô ấy.
[Chủ nhân, chút chuyện nhỏ, dựa vào thần lực hiện tại của tôi là hoàn toàn có thể làm được đó, tôi có thể làm cho nói khôi phục ý như mới!] Lãn Đản tự hào nói.
"Không cần giống như mới." Bạch Sương lãnh đạm nói, "Cần phải để lại vết tích."
[Như vậy thì càng dễ dàng hơn rồi.]
[Nhưng mà chủ nhân, tại vì sao người lại đối xử với Lâm Ấu Điềm tốt như vậy, còn giúp cô ấy khôi phục lại cốc nước? ] Lãn Đản nghĩ không ra.
Ba cái nhiệm vụ, không có một nhiệm vụ nào liên quan đến Lâm Ấu Điềm mà.
Với cả Lâm Ấu Điềm cũng không phải thần sa ngã, giới tính không đúng.
Bạch Sương thần bí cười, không giải thích.
Cô quay về ký túc xá.
Mỗi phòng ký túc xá đều sẽ có bốn người ở chung, chẳng qua đây dù gì cũng là một chương trình tuyển chọn tài năng, cho nên không gian không đến nỗi nhỏ hẹp và chật chội giống với ký túc xá đại học.
Không phải có giường trên giường dưới, cũng không phải trên là giường dưới là bàn, mà có bốn cái giường đơn, còn có bốn cái bàn và bốn tủ quần áo dành cho mỗi người.
Vị trí giường của Bạch Sương chính là cái trong cùng dựa vào tường, cô không lên giường, mà đi đến tủ quần áo lấy ra một cuốn sổ, và một cây bút.
Vào lúc này, Tân Hân Hinh vừa tắm xong, đang đắp mặt nạ bước ra từ nhà vệ sinh.
Cô ta ở cùng một phòng ký túc xá với Bạch Sương.
Tân Hân Hinh nhìn thấy Bạch Sương liền tức giận đến đứng tại chỗ, sau đầu vẫn còn cảm giác đau âm ỉ.
Cô ta vừa tức giận vừa có chút sợ Bạch Sương, cộng thêm trêm mặt còn đang đắp mặt nạ không tiện để làm ra vẻ mặt gì, thế là dứt khoát làm như không nhìn thấy Bạch Sương.
Trong mũi cô ta phát ra một tiếng 'hừ', nguýt mắt một cái rồi từ sau lưng Bạch Sương đi qua.
Tân Hân Hinh không chủ động tới trêu chọc Bạch Sương, Bạch Sương liền tạm thời không tính đánh vào mặt mũi cô ta nữa.
Bởi vì cô còn có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm.
Cô cầm theo cuốn sổ và bút đi ra ngoài, còn thuận tay đóng luôn cửa của phòng ký túc.
Cô vừa đi, những người khác trong ký túc xá liền nhìn về phía Tân Hân Hinh mà buôn chuyện.
Bạn cùng phòng 1: "Tân Hân Hinh, nghe nói hôm nay các cậu ở phòng luyện tập làm ồn ra một chút chuyện, làm