Chỉ làm cho cô Lâm cảm thấy khó thở ngay lúc đó thôi, sau đó thì sẽ không có thêm bất kỳ tác dụng phụ nào nữa.
Trên cổ cũng không sẽ không lưu lại dấu vết nào cả.
Vậy mà cô giáo Lâm nhập viện rồi.
Điều này rất khó hiểu.
Là ai đã làm giấy chứng nhận giả cho bà ta nhập viện đây?
"Cái gì giả, em đang nói vớ vẩn cái gì vậy! Đi cùng tôi về phòng làm việc, lập tức gọi cả bố mẹ đến đây nữa cho tôi!" Chủ nhiệm Trần tức đến lồng ngực phập phồng, trong mắt như có lửa.
"Ông đã điều tra chưa?" Bạch Sương dựng thẳng người, vững vàng ngồi trên ghế tựa.
Cho dù cô ấy đang phải ngẩng đầu nhìn, thì cũng không làm người khác cảm thấy cô ấy thua kém ai cả.
Ngược lại, đôi mắt cô ấy toát ra vẻ hờ hững đầy bỡn cợt làm cho người đang bị cô ấy nhìn cảm thấy tự ti, tâm trạng hoảng loạn.
Trần chủ nhiệm lần đầu nhìn thấy đột nhiên chấn kinh, sau đó cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
"Em đây là có ý gì? Tôi phải điều tra cái gì? Em không phải định nói rằng, em đánh cô giáo là có nguyên nhân, đây không phải là lỗi của em chứ?"
Ông ta dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Cho dù là có nguyên nhân gì, đánh người chính là không đúng, chưa kể đến cô Lâm còn bị em đánh đến nhập viện, nghiệm trọng như vậy."
Bạch Sương cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của Trần chủ nhiệm, "Tôi nói, ông điều tra xem cô Lâm nhập viện có phải là thật không? Ông đã đi xem chưa? Nếu trên người bà ta có vết thương nào, thì tính tôi thua."
"Với lại," Bạch Sương quay đầu, ngón tay chỉ về phía camera ở phía sau lớp học.
"Cái thứ này chắc là đang mở chứ, ông đã điều tra camera giám sát chưa? Nhìn thấy nguyên nhân hậu quả chưa? Thân là giáo viên, chẳng nhẽ không cần đạo đức nhà giáo sao?".
Trần chủ nhiệm nghe những lời cô nói mà trở nên sững sờ, những thứ này.. ông ta đúng là một cái cũng chưa kiểm tra.
Nhưng cô Lâm cũng lớn đến vậy rồi, chẳng lẽ lại cùng một đứa trẻ đang tuổi vị thành niên so đo, giả vờ nhập viện chứ?
"Sương Sương, cậu nhường nhịn một chút, đi xin lỗi cô Lâm đi. Việc này vốn dĩ cũng là do cậu động thủ trước, nghìn sai vạn sai, cũng là cậu không đúng mà." Âm thanh Ôn Đại Nhi mềm mại vang lên.
"Đúng vậy, cô Lâm chẳng qua chỉ nói cậu có vóc dáng to lớn, cũng chưa nói cậu cái gì, thì cậu đã động thủ."
"Vóc dáng cậu lớn vốn dĩ là sự thật, sao lại không cho người khác nói chứ, không cho nói, thì cậu hãy giảm béo đi."
Học sinh xung quanh ríu ra ríu rít, tràn đầy ác ý, cố ý để "phát dục tốt" ba từ này nhấn mạnh.
Nếu không thực sự phát sinh trên cơ thể bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được sự đau đớn mà nó mang lại.
Bạch Sương đứng dậy, đi đến trước mặt nữ sinh vừa nói chuyện, đưa tay nhặt nâng lên một mảnh tóc giả.
"A! Tóc của tôi!"
Bạch Sương cười xấu xa, "Ồ, thì ra cậu bị hói, phải dùng tóc giả che lại~"
Nữ sinh che lại đỉnh đầu lưa thưa vài sợi tóc, khóc lóc chạy ra khỏi phòng học.
Bạch Sương chỉ vào đôi môi trăng trắng của một nam sinh, "Kết quả khám sức khỏe lần trước của cậu là bị thận hư (yếu thận), tôi nhìn thấy rồi."
Tâm trạng nam sinh đột nhiên trở nên kích động, nắm tay muốn đánh Bạch Sương, "Cậu nói bậy! Tôi không bị thân hư."
"Đùi của cậu rất thô, cho nên chưa bao giờ cậu mặc quần bó."
"Trên cơ thể cậu có một vết bớt màu đỏ rất xấu."
"Cậu có.."
Rất nhiều cái tên bị Bạch Sương nhắc đến, dưới hoàn cảnh như vậy, nói ra những khuyết điểm đầy nhục nhã của bọn họ.
Tính khí của bọn họ đều vì những lời đó mà bùng nổ, khóc lóc, phẫn nộ, kích động đến cực điểm.
"Các cậu làm sao đều muốn đánh tôi, tôi nói không phải đều là sự thật sao? Làm sao, cô giáo nói tôi thì có thể nói, tôi nói các cậu thì không được?".
Bạch Sương cười, trong mắt lại không mang chút độ ấm, "Tôi chẳng qua chỉ để những lời các cậu nói tôi, trả lại cho các cậu mà thôi, các cậu sao lại tức giận rồi?".
"Trần chủ nhiệm, thầy nói, bọn họ có phải là tiêu chuẩn kép không?" Ánh mắt của Bạch Sương chuyển tới trên người Trần chủ nhiệm.
Mặt Trần chủ nhiệm lúc đỏ lúc trắng.
Đột nhiên, một học sinh từ bên ngoài chạy vào trong lớp học đứng bên cạnh ông ta, nói gì đó bên tai ông ta.
Sau đó, cậu ta nhìn về phía Bạch Sương ý vị sâu xa.
"Bạn học Hứa Bạch Sương, Nhất Trung Ổ Thành nhiều phòng dạy học như vậy, chỉ có camera giám sát phòng học của các cậu bị hỏng rồi. Tất cả những điều cậu nói camera giám sát đều nhìn không thấy."
[A! Sao lại có thể như vậy, điều này chắc chắn không bình thường! Có phải là có người có