Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 6


trước sau

Bạc Nghịch nhịn không được cười.

Cậu ta quanh năm đều bày ra khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn vào rất lãnh khốc âm u, giống như một cây xương rồng được đặt trong bóng tối chưa bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng khi cậu ta cười lên, cả khuôn mặt đẹp trai như đang tỏa ra ánh sáng mặt trời, hệt như cầu vồng sau mưa, làm cho người khác càng thêm mê mẩn.

"Có cái gì đáng cười?" Bạch Sương có chút mê muội trước khuôn mặt đang cười của cậu.

Bạc Nghịch cười, "Không có gì."

Từ trước nay chưa từng có người nào nói chuyện với cậu giống như Bạch Sương vậy.

Nói chuyện với nhau giống như bạn bè, không có sợ hãi, cũng không có thái độ thù địch.

Bạc Nghịch nói: "Cậu muốn giảm béo, tôi có một phương thức càng có hiệu quả hơn, chỉ là có chút đau đớn, cậu có muốn thử không?"

Bạch Sương chẳng hề để ý, "Tôi không sợ đau nhất."

"Vậy đi thôi." Bạc Nghịch tiện tay mang cặp sách mà cô ném ở giữa sân cỏ, xách lên một bên vai.

Hai người dẫm lên ánh hoàng hôn đi ra khỏi trường học.

Bóng dáng của một người thì cao gầy, một người thì lại to béo khổng lồ.

Có ai đó đưa máy ảnh lên, lén lút chụp lại được khoảnh khắc này.

* * *

Võ quán quyền anh Diệu Vũ.

Đây là nơi tập luyện quyền anh có danh tiếng lâu đời ở Ổ Thành, nếu không có võ quán quyền anh Dương Uy đối diện, thì nó cũng sẽ trở thành võ quán quyền anh lợi hại nhất Ổ Thành.

Bạc Nghịch tiến vào võ quán Diệu Vũ, vừa bước vào thì đã ngửi thấy mùi vị của một làn khói dày không thuộc về nơi này.

"Yoh, đây không phải là Bạc đại quyền thủ sao, mày cuối cùng cũng tới rồi ha." Một người đàn ông đầu trọc mặc áo sơ mi hoa lòe loẹt, một tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, nở một nụ cười rồi đứng dậy.

"Dương Nhị." Đôi con ngươi của Bạc Nghịch tối lại, giọng nói lạnh lùng, "Lần trước bị tao đánh vẫn chưa thấy đủ sao?"

"Ai yo, xem mày nói kìa, võ sĩ quyền anh bị thương không phải rất bình thường, có cái gì mà đủ với không đủ chứ."

Đầu lưỡi của Dương Nhị liếm liếm nơi cái răng cửa bị mất đi một nửa, cười âm hiểm, "Nhưng lần này không phải tao đánh với mày, mà là võ sĩ quyền anh mới thu của tao sẽ đánh với mày."

Hắn nhường lại vị trí, để lộ một người có thể hình to lớn có thể sánh với tuyển thủ Sumo đứng ở sau lưng. (Tuyển thủ Sumo thường là những người rất rất rất to lớn, béo múp míp)

"Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với Bạc Nghịch." Quán trưởng phòng tập quyền anh Diệu Vũ cười cười hai cái, kéo Bạc Nghịch sang bên cạnh.

Người quản lý nhíu chặt hai hàng lông mày, thành khẩn khuyên nhủ: "Tiểu Nghịch, cậu đừng đánh với hắn ta nữa. Tuy rằng lần trước cậu đánh răng của Dương Nhị gãy mất một nửa, nhưng cậu cũng bị thương, cái được không bù nổi cái mất a!"

"Không đánh, bọn hắn sẽ liên tục đến khiêu khích. Đánh, thì sẽ được yên ổn một khoảng thời gian." Bạc Nghịch nói.

Người quản lý lắc đầu liên tục: "Bọn hắn căn bản không phải là võ quán chính quy, đánh không tuân theo quy tắc, ra tay thâm độc, để có thể thắng không từ thủ đoạn!

Cậu xem bọn hắn thu vào đều là cái loại người gì đi, đại đa số đều là du côn với lưu manh, một chút tố chất cũng không có!"

Lúc Bạc Nghịch đang nói chuyện với người quản lý, Dương Nhị nhìn chằm chằm vào Bạch Sương.

"Tao thấy mày với Bạc Nghịch cùng nhau đi vào, mày là bạn của hắn?" Dương Nhị nhìn Bạch Sương khinh thường hỏi.

Bạch Sương liên tục nhăn mày, không trả lời, ánh mắt rơi vào điếu thuốc trong tay Dương Nhị.

Khói trắng lượn lờ bay ra ở đầu điếu thuốc, chính là mùi của thứ đồ chơi này, thật làm người khác nghẹt thở!

"Hủy nó đi." Bạch Sương lạnh lùng ra lệnh.

Dương Nhị ngẩn người, sau đó cao giọng cười lớn.

Hắn nâng điếu thuốc lên, đưa qua đưa lại trước mắt Bạch Sương khiêu khích, ngữ khí đặc biệt hèn hạ bỉ ổi, đặc biệt ngu ngốc.

"Muốn tao hủy? Ài, tao không hủy, không những không hủy tao còn muốn tiếp tục hút, còn muốn nhả khỏi vào mặt mày!"

Hắn để khói thuốc ở trong miệng, lầu bầu nói: "Tiển tiện nhân cũng không nhìn xem thử bản thân mày là cái thứ gì, đã vậy còn dám ra lệnh cho.."

Từ "tao" còn chưa nói ra khỏi miệng, Bạch Sương đã đánh một bàn tay về phía sau đầu hắn.

Nhìn thì chỉ giống như một cái tát nhẹ nhàng, vậy mà lại làm cho Dương Nhị ôm đầu chúi xuống đất, ngã như một con chó ăn cứ*c.

Hắn ngẩng đầu, nhả khói ra, mũi chảy máu, vốn dĩ chỉ vỡ một cái răng cửa, bây giờ cả hai cái răng của đều vỡ luôn rồi.

"Con gấu béo! Đánh chết ả ta!" Dương Nhị đấm xuống đất, khóc lóc quát lớn, nói chuyện bị lọt gió, vô cùng khôi hài.

Khi nghe được lời Dương Nhị người đàn ông với vóc dáng có thể so sánh với đấu sĩ Sumo gầm lên một tiếng, nhắm vào Bạch Sương xông tới.

Đôi chân hắn ta đi trên mặt đất, các vị Phật đặt trên mặt đất cũng bị làm cho chấn động.

Hắn đúng là người như tên, chuyển động lên

là giống như một con gấu đen đang chuyển động, cái hình dáng đó giống như chỉ cần bị hắn nhẹ nhàng đè lên, Bạch Sương đã mất mạng rồi.

"Cẩn thận!" Quán trưởng trừng lớn hai mắt, chưa kịp suy nghĩ gì mà theo quán tính chạy qua.

Mà người mang Bạch Sương tới là Bạc Nghịch đây chỉ kịp xoay người.

Trong tiếng kinh hô, và nhắm mắt không nỡ lòng nhìn tràng cảnh tiếp theo của mọi người, chỉ nghe thấy âm thanh nắm đấm đấm vào da thịt----

Ầm ầm!

Một người đàn ông to lớn như một con gấu đen, mà lại bị Bạch Sương một đấm đánh ngất trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

"Đây.." Quán trưởng nhìn người đàn ông đã ngất xỉu bên cạnh chân mình, một chữ cũng không phát ra nổi.

Đối mặt với đám người kinh hoàng đến nỗi mặt cũng tái nhợt, Bạch Sương bày ra khuôn mặt vô tội, cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa.

"Bộ dạng hắn xông qua đây quá thô tục, đưa tay ra muốn nắm lấy ngực tôi, cái này ai có thể nhịn được? Tôi đành phải đánh hắn một đấm thật mạnh."

Một cảnh này, làm mặt Dương Nhị đều biến thành màu trắng.

Hắn không dám gào, cũng không dám diễn nữa, dùng cả hai tay chân muốn lén lút trốn ra ngoài.

Trưởng quán không hổ danh là trưởng quán, phản ứng nhanh chóng, "Dương Nhị, tiền thuốc thang của võ sĩ này chúng ta bỏ ra, nếu lần sau mày còn dám tới khiêu khích, bất cứ lúc nào chúng ta cũng chào đón."

Dương Nhị mặt như đưa đám, còn phải miễn cưỡng chống đỡ nụ cười trên mặt, "Không.. không cần, giờ em chạy về kêu người tới mang hắn đi, chúng em sau này.. không đến nữa.."

Dương Nhị giống như chó nhà có tang mất nơi nương tựa, xám xịt ảo não lê bước rời khỏi.

Điều này đã làm cho toàn bộ người của võ quán Diệu Vũ đều rất hưng phấn và kích động.

Chịu đựng nhục nhã lâu đến như vậy, cuối cùng bọn họ cũng được một hồi nở mày nở mặt, mà đây, toàn bộ đều bởi vì cô bé gái mà Bạc Nghịch mang tới!

"Tiểu muội muội, em tên là gì vậy? Em có hứng thú gia nhập võ quán Diệu Vũ bọn anh không?"

"Em thật sự là quá lợi hại, một quyền mà đã có thể đánh cho hắn choáng váng, em làm sao mà tập luyện ra được sức lực như vậy? Có thể dạy cho anh với không?"

Mọi người vây quanh Bạch Sương thành một vòng, ríu ra ríu rít nói mãi không ngừng.

Ánh mắt Bạc Nghịch toát ra hơi lạnh, một từ cũng không nói tiến lên đẩy đám người ra, đứng trước mặt Bạch Sương.

"Cô ấy là bạn của tôi, từ hôm nay trở đi sẽ chính thức gia nhập Diệu Vũ. Nhưng cô ấy không có quan hệ gì với mấy người, tôi sẽ luyện cùng với cô ấy."

Một câu Bạc Nghịch vừa phát ra, không một ai còn dám chít một tiếng nhỏ.

Nhưng cũng không ngăn bọn được trên mặt bọn họ lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Cái gì? Bạc Nghịch vậy mà lại muốn cùng luyện tập với cô bé này?

Không phải bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, mà là chênh lệch giữa Bạc Nghịch và cô ấy cũng quá lớn rồi đi!

Phong cách của hai người bọn họ không giống nhau, làm sao quan hệ lại tốt vậy chứ?

Bặc Nghịch không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào.

Cậu ta chỉ cụp mắt nhìn vết thương mà cậu băng bó cho Bạch Sương hồi trưa bây giờ lại chảy máu nữa rồi.

Đôi mày anh tuấn của cậu nhíu nhíu, kéo Bạch Sương sang bên cạnh, xử lý vết thương lại một lần nữa.

"Không phải đã băng bó rồi sao, cũng chỉ chảy ra một xí máu, không cần làm quá lên như vậy." Bạch Sương tưởng chừng như đau đầu.

Bạc Nghịch vẫn cúi đầu băng bó, "Trước khi cậu học được cách khống chế sức mạnh để không tự làm tổn thương bản thân, thì cậu đừng động thủ."

"Tôi động thủ chỉ bị thương có một chút như vậy, nếu như để cậu động thủ thì trên người cậu sẽ xuất hiện một đống vết thương. So sánh với nhau thì vẫn là tôi động thủ tốt hơn." Bạch Sương nói.

Tay Bạc Nghịch hơi hơi dừng lại, không hiểu cô ấy làm thế nào mà lại biết được chuyện này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện