Cuối cùng người phụ nữ vẫn phải rất rất không tình nguyện mà nhận lỗi với Tần Vật.
Không có cách nào, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bà ta thực sự sợ rằng Bạch Sương sẽ dùng thủ đoạn hiểm độc gì đó với chồng của bà ta.
Hơn nữa Bạch Sương còn là một người có bệnh tim, so với bệnh của chồng bà thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Đến lúc đó, lỡ có gây ra chuyện gì, cũng không biết được ai sai ai đúng.
"Anh trai, sau này anh có bị bắt nạt cũng không cần sợ, chỉ cần gọi em tới.
Người em cũng có bệnh, bọn họ dám bắt nạt anh, nhưng chắc chắn không dám bắt nạt em, em giúp anh xả giận!" Bạch Sương vẫy vẫy nắm tay trước mặt Tần Vật, trông cô có vẻ vô cùng đắc ý.
Nhưng Tần Vật vẫn giữ một khuôn mặt lạnh nhạt như cũ, chỉ là tùy ý mà lườm Bạch Sương một cái, sau đó liền khom lưng nhặt những văn kiện bị rơi lộn xộn dưới đất lên.
"Anh trai, để em giúp anh!" Bạch Sương vừa nói vừa chuẩn bị ngồi xổm xuống.
"Không cần." Tần Vật lạnh nhạt nói ra hai từ từ chối cô, ngón tay với những đốt xương rõ ràng của anh tiếp tục nhặt văn kiện lên.
Bạch Sương cũng không hấp tấp, nếu anh đã từ chối, vậy thì cô không làm.
Không cần thiết phải gây chuyện với anh, làm cho mọi người đều không vui vẻ.
"Đàn anh Tần, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trì Châu Bạch khoan thai đến muộn, kinh ngạc hỏi: "Lúc nãy em nhìn thấy viện trưởng cười làm lành với một người bệnh nhân, chính là đi ra từ trong phòng làm việc của anh, lại có người đến gây chuyện?"
Tần Vật: "Ừ."
"Đàn anh Tần, để em dọn dẹp với anh."
Trì Châu Bạch vừa nói vừa ngồi xổm xuống, một bên nhặt đồ một bên châm chọc: "Những người đó cũng thật là, tại sao cứ luôn tới bới móc anh vậy chứ?
Rõ ràng trình độ y học của anh cao siêu như vậy, cũng đã trị khỏi bệnh cho bọn họ!"
Tần Vật không từ chối việc Trì Châu Bạch giúp anh thu dọn đồ.
Hai người bọn họ hoặc là cúi người, hoặc là ngồi xổm, làm Bạch Sương đang đứng một bên nhìn có chút lạc loài.
Bạch Sương không hề để ý tới sự lạnh nhạt của Tần Vật.
Nếu như ba mẹ của bọn họ không tái hôn hợp thành một nhà, thì cô và Tần Vật sẽ là hai người xa lạ.
Có thể hi vọng người xa lạ đối xử với bạn tốt được bao nhiêu chứ?
Càng đừng nói tới việc Tần Vật còn hận cái nhà này.
"Anh trai, vậy anh cứ bận việc đi, em về nhà đây." Bạch Sương một chút cũng không ngại ngùng, vẫn vẫy tay với Tần Vật – người không hề nhìn tới mình, rồi quay người rời khỏi nơi này.
Trì Châu Bạch vẫn còn đang cúi đầu lảm nhảm tố cáo người bệnh, cô ta không phát hiện ra rằng sau khi Bạch Sương quay người, Tần Vật cũng ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của Bạch Sương.
* * *
Bạch Sương về tới nhà, mẹ Bạch và ba Tần đang trồng hoa ở trong vườn hoa nhỏ.
Ba Tần cầm cây cuốc nhỏ đào đất, còn mẹ Bạch thì ở một bên dỡ hoa ra khỏi chậu mua từ chợ hoa về.
"Sương Sương về rồi à." Ba Tần lau mồ hôi trên trán, cười haha nói.
Mẹ Bạch lại vội vã thả những thứ đang cầm trên tay xuống rồi chạy qua, quan tâm hỏi: "Sương Sương, hôm nay cảm thấy thế nào? Lúc khám bệnh bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ nói con hồi phục rất tốt, trái tim cũng rất khỏe mạnh, không xuất hiện tình huống bài xích nào." Bạch Sương cười trông rất ngoan ngoãn.
"Ba ơi, hôm nay con đã ăn trưa ở trong bệnh viện cùng với anh trai, còn giúp anh trai anh đuổi bệnh nhân xấu tới gây chuyện nữa." Bạch Sương khoe công lao với ba Tần.
"Cái gì?" Nhắc tới Tần Vật, tức khắc ba Tần cũng không còn bình tĩnh nữa.
Ông kết hôn với mẹ Bạch cũng đã được nửa năm rồi, trong khoảng thời gian dài như vậy, mà Tần Vật cũng không một lần quay về nhà nhìn mẹ Bạch một cái.
Ông còn tưởng rằng quan hệ giữa Tần Vật và Sương Sương cũng chỉ có thể giới hạn trong quan hệ là người xa lạ.
Không ngờ rằng vậy mà đã ăn cơm cùng nhau rồi?
Sắc mặt của mẹ Bạch cũng hơi hơi thay đổi, nhưng bà cũng không nói gì trước mặt ba Tần.
Mẹ Bạch lôi kéo Bạch Sương, "Sương Sương, đi, mẹ đã nấu canh đậu xanh, để mẹ lấy cho con một bát."
Chờ tới lúc đi vào nhà bếp, mẹ Bạch quan sát ba Tần ở bên ngoài trước, sau khi nhìn thấy ba Tần lại bắt đầu bới đất, mới đóng hết cửa và cửa sổ lại.
Bà vừa múc canh đậu xanh, vừa nói với Bạch Sương: "Sương Sương, sau này con vẫn nên hạn chế qua lại với Tần Vật đi."
"Tại sao chứ?" Bạch Sương không hiểu.
Mẹ Bạch thở dài một hơi, "Đứa trẻ Tần Vật kia cũng là mệnh khổ, khi tuổi còn rất nhỏ, quan hệ giữa ba Tần con và mẹ cậu ấy đã không tốt, hai người đã chia ra ở riêng từ sớm.
Tình cảm vợ chồng không tốt người chịu ảnh hưởng lớn