"Cô có chỗ nào không khỏe." Tần Vật nhìn thấy dáng vẻ của cô thì khá là hài lòng mà hỏi một câu, xem Bạch Sương giống như một người bệnh bình thường.
Bạch Sương lắc lắc cái đầu nhỏ của cô, "Anh trai, em không có chỗ nào không khỏe, em là đến tìm anh cùng đi ăn trưa đấy."
Sắc mặt của Tần Vật trở nên nghiêm khắc, đôi con ngươi đen kịt trong suốt như đóng băng, "Cô có biết đây là chỗ nào không?
Cô làm như vậy, thứ bị lãng phí không chỉ có thời gian của tôi và cô, còn làm lỡ thời gian trị bệnh quý giá của người bệnh, cô cảm thấy chơi rất vui có phải không?
Nếu như bởi vì cô mà làm lỡ mất một sinh mệnh, cô có đảm đương nổi không?"
Trên khuôn mặt tròn tròn trắng nõn đáng yêu của Bạch Sương, lộ ra biểu cảm cực kỳ tủi thân, trong đôi mắt to tròn cũng chực chờ nước mắt, giống như một con nai nhỏ làm người ta cảm thấy cần phải yêu thương.
Giọng nói của cô trời sinh mềm mại ngọt ngào, ngập tràn sự đáng thương mà nói: "Anh trai, em đã xác nhận với y tá ở bên ngoài rồi, em là người bệnh cuối cùng.
Anh khám xong cho em là có thể đi ăn trưa rồi, em không có làm lỡ thời gian của người khác, em cũng là tới tìm anh vào thời gian anh nên ăn cơm mà.
Em còn lấy số nữa, thời gian em tới tìm anh cũng là em dùng tiền để mua đó, không tính là lãng phí, đoạn thời gian này là có giá trị."
Tần Vật: "..."
Từ khi mẹ Bạch và ba Tần kết hôn về sống chung với nhau tới nay, anh cũng không gặp mặt Lâm Bạch Sương được mấy lần.
Chỉ là, có đôi khi ba Tần nhắc tới Lâm Bạch Sương với anh, nhưng Lâm Bạch Sương trong miệng của ba Tần, và Lâm Bạch Sương trước mặt, tính cách hình như không quá giống nhau.
Ba Tần nói Lâm Bạch Sương là một đứa trẻ hay xấu hổ ngại ngùng, bất thiện ngôn từ.
(Chú thích: Bất thiện ngôn từ là một câu thành ngữ biểu thị không biết cách để nói lên những lời trong lòng)
Nhưng Lâm Bạch Sương ở trước mặt này..
Rõ ràng là giả vờ bày ra dáng vẻ nịnh nọt đáng thương, trên thực tế thì miệng lười sắc bén, những lời nói ra có lý lẽ có căn cứ, làm cho người ta không bắt được chỗ nào để phản bác.
Thấy Tần Vật không nói gì, Bạch Sương chớp chớp mắt, ngọt mềm lại đáng thương mà gọi một tiếng: "Anh trai.."
Tần Vật gấp cuốn sổ ghi chép, đứng dậy, như nhận mệnh: "Đi thôi."
Bọn họ vẫn ăn ở nhà ăn của bệnh viện.
Ăn được một nửa, Bạch Sương giả vờ vô ý mà nhắc tới chuyện tối hôm qua.
"Anh trai, em ở trong quán bar gặp được một người trông rất giống với anh, anh nói có trùng hợp không chứ."
Tần Vật lịch sự nho nhã ăn một miếng rau xanh, đến mí mắt cũng thèm không nâng lên.
Bạch Sương lại nói: "Anh, người tối qua chắc không phải là anh chứ, anh muốn chỉnh em chơi?"
Ngữ khí của Tần Vật không có chút tình cảm nào, "Mỗi tối đúng 10 giờ, tôi đều lên giường đi ngủ, quán bar mà cô nói, trước nay tôi đều không đi."
"Ồ." Bạch Sương cúi đầu chọc chọc vào bát cơm.
[Cho nên, anh ta tối hôm qua là xảy ra chuyện gì? Mộng du sao? Nhưng làm gì có ai mộng du mà ánh mắt vẫn tỉnh táo như vậy, nói chuyện biểu cảm đều tự nhiên đến vậy? ] Lãn Đản tò mò gần chết.
Bạch Sương giải thích: "Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, anh ấy chắc không biết rằng bản thân mình có nhân cách khác vào ban đêm.]
Lãn Đản kinh ngạc: [Còn có thể làm vậy sao? Rốt cuộc tại sao tinh thần anh ta lại bị phân chia? Cái gì đã kích thích anh ta trở nên như vậy? Tần Vật với Bạc Nghịch và Cận Diễm thật sự rất không giống nhau!]
Bạch Sương nói:" Chờ anh ấy tan làm rồi đi theo xem thử. "
Sau khi ăn cơm xong Bạch Sương không còn dính lấy Tần Vật nữa, Tần Vật cho rằng cô đã đi rồi, trên thực tế thì cô vẫn luôn ở một nơi bí mật để" quan sát "anh.
Sau khi tan làm, Tần Vật lái xe quay về chung cư, còn Bạch Sương thì bắt một chiếc xe taxi đi theo anh, cách phía sau anh một khoảng xa.
Khi Bạch Sương nói ra câu" Đi theo chiếc xe phía trước, nhưng đừng để anh ấy phát hiện ", tài xế lái xe taxi cực kỳ hưng phấn, giống như đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
" Cô yên tâm đi sĩ quan cảnh sát, kỹ năng lái xe của tôi vô cũng tốt, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta phát hiện ra được! "
Bạch Sương:"... "
Xem ra vị đại ca tài xế này có một trái tim quay phim điện ảnh.
Ánh chiều tà tắt dần, trời xẩm tối.
Thời điểm này là 7 giờ rưỡi tối.
Bạch Sương trốn ở dưới lầu chung cư nhìn thấy Tần Vật xuất hiện.
Anh đã thay đổi trang phục, không giống với phong cách bình thường của anh, từ áo sơ – mi trắng quần đen đơn giản của ban ngày, đổi thành quần rách có lỗ (quần kiểu rách rách á) và áo sơ – mi vàng đen vừa ngầu vừa liêu (thả thính).
Ban ngày, mái tóc đen của