Giản Dật Mặc tức giận không thôi, nhưng lại đúng thật không thể nói được gì.
Chuyện này nói đến cùng cũng là việc riêng của Bạch Sương.
"Anh ấy là anh trai của tôi." Bạch Sương nói.
Anh trai, anh trai, cái từ này sắp làm cho Giản Dật Mặc phát điên rồi.
Hắn hoàn toàn không hiểu, Lâm Bạch Sương nói anh trai rốt cuộc là loại anh trai thực sự.
Hay là đùa giỡn tiểu tình thú khi các cặp đôi tán tỉnh nhau, gọi tiếng anh trai ngập tràn ý vị mờ ám.
"Tới đây, tiên sinh làm ơn hãy nhường một chút, thật xin lỗi." Người phục cầm một cái khay đựng thức ăn rất lớn tới đưa đồ ăn lên.
Bạch Sương nhìn thấy Giản Dật Mặc vẫn còn đứng ở đây, tò mò hỏi: "Giản tổng, anh không đi sao? Anh không phải cũng tới đây ăn sao, anh không đi ăn hả?"
Giản Dật Mặc nở một nụ cười rất ngại ngùng, "À, ừ, tôi đi ăn.
Tôi ở trong phòng bao bên đó, người trong công ty chúng ta cũng đều ở đó, nếu như em ăn cảm thấy nhàm chán, có thể qua đó nói chuyện cùng mọi người."
Bạch Sương đồng ý, Giản Dật Mặc đi ba bước quay đầu một lần.
Hắn không hề quay lại phòng bao, mà lại đi vào nhà vệ sinh, gửi Weixin cho một ai đó.
Lúc nãy khi hắn đi ba bước quay đầu lại một lần, đã thừa cơ chụp hình Tần Vật.
Hắn nói với người kia: "Điều tra giúp tôi lai lịch của người này."
* * *
Ngày thứ hai đi làm, Tần Vật mang theo một hộp đựng cơm nhỏ dễ thương.
"Đàn anh Tần!" Trì Châu Bạch bây giờ đã trở thành y tá thực tập từ xa nhìn thấy anh, vội vàng gọi một tiếng, rồi nhanh chóng chạy qua.
"Có chuyện gì?" Ngữ khí của Tần Vật rất lạnh nhạt.
Từ sau khi Bạch Sương hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Trì Châu Bạch, thì thái độ anh đối xử với Trì Châu Bạch càng ngày càng lạnh nhạt.
Trước kia anh cho phép Trì Châu Bạch hoạt động dưới mí mắt của anh, chỉ đơn thuần là vì bọn họ học cùng một trường đại học, anh dìu dắt hậu bối.
Mà vừa bắt đầu, thái độ anh đối xử với Trì Châu Bạch và Bạch Sương có khác biệt, cũng bởi vì lúc đó anh ghét Lâm Bạch Sương của lúc đầu.
"Đàn anh Tần, hôm nay anh đến khá sớm, có phải là không ăn sáng cẩn thận không?" Trì Châu Bạch vừa nói, vừa đưa tay lên, đó là một phần cơm nắm do cô ta tự tay làm.
Hai má của Trì Châu Bạch hơi hơi ửng đỏ, "Đàn anh Tần, mặc dù em biết mỗi ngày em gái anh đều làm bữa sáng cho anh, nhưng em nghĩ có thể vẫn sẽ có tình huống vạn nhất (bất ngờ) xảy ra.
Không ngờ thực sự đã để em chờ được rồi.
Đây là cơm nắm do em làm, nếu như anh không ghét bỏ, thì anh cứ nhận đi!"
Trì Châu Bạch tưởng rằng cuối cùng cô ta cũng bắt được một cơ hội, lại không ngờ tới Tần Vật mặt không biểu cảm nhắc tới hộp cơm nhỏ đang cầm trong tay.
Mở hộp cơm ra, bên trong là những nắm cơm nắm nhỏ tinh xảo được làm bằng khoan lang tím và dùng rau củ để trang trí thành biểu cảm.
Tần Vật nói: "Tôi có bữa sáng, cảm ơn ý tốt của cô."
Tối qua bọn họ cùng đi ăn lẩu, nhân cách ban đêm của Tần Vật rất có hứng thú với quả cầu khoai lang tím, thế là hôm nay Bạch Sương liền làm cơm nắm bằng khoai lang tím.
Bởi vì Bạch Sương đã được nhận đơn hàng của Viên Thanh, nhưng cô lại không mong muốn tăng ca, cho nên buổi sáng cô liền đến sớm một chút, vì vậy Tần Vật mới đi làm sớm như vậy.
Nhân cách ban ngày của Tần Vật không có ký ức của nhân cách ban đêm, không biết tại sao Bạch Sương đột nhiên lại làm cơm nắm khoai lang tím cho anh ăn.
Nhưng khi đối mặt với những viên cơm nắm khoai lang tím tỏa ra hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt này, anh cũng không phản cảm, liền mang theo.
"A, ồ.." Trì Châu Bạch rất là thất vọng.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ đến việc buông bỏ như trước kia.
Cô ta biết rằng, một đoạn tình cảm chắn chắn cần phải có một người bước ra một bước trước.
Đàn anh Tần trời sinh tính cách lạnh lùng, vậy thì để cô bước ra một bước trước đi!
Trì Châu Bạch tự cổ vũ bản thân nói: "Đàn anh Tần, hôm nay anh có thời gian rảnh không?
Có một bộ phim khoa học viễn tưởng vừa mới được công chiếu, được đánh giá rất tốt, chúng ta.. cùng nhau đi xem đi!"
Gần như trong giây tiếp theo Tần Vật đã từ chối cô ta, "Không rảnh."
Nói xong, anh xoay người rời đi, không cho Trì Châu Bạch có cơ hội nói thêm một từ nào nữa.
Trì Châu Bạch nhìn theo bóng lưng cao gầy đang đi xa của Tần Vật, bàn tay hơi hơi nắm chặt.
Không sao, có thể hiểu được.
Lúc còn ở trường học đàn anh Tần là nam thần cao (cao quý) lãnh (lạnh lùng), trước nay chưa từng tiếp xúc với nữ sinh nào trong phạm vi gần.
Tất cả nữ sinh tặng thư tình cho anh ấy đều bị anh từ chối, thậm chí còn có nữ sinh bị thái độ của anh dọa cho bật khóc.
Chí ít bây giờ cô còn