Editor: Lạc Lạc Lạc Lạc
10/02/2022
Chúc các bạn có thêm một năm thuận lợi, ngập tràn vui vẻ.
-------------
"Cô là ai, cô buông tôi ra!" Diêu Đào hét vào mặt Bạch Sương.
Bạch Sương như ý nguyện của bà, thả tay bà ta ra.
Theo đó, Diêu Đào bị ngã xuống đất.
Bà ta phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Bạch Sương mấy giây, đột nhiên nhíu mày, do dự hỏi: "Cô có phải là.. đứa trẻ của người phụ nữ kia, người mà Tần Thăng đã tái hôn không?"
Bạch Sương chẳng hề để ý tới bà ta.
Bạch Sương xoay người đi kiểm tra cơ thể của Tần Vật, "Bà ta có làm anh bị thương không? Sao anh lại ngốc vậy, bà ta đánh anh không biết tránh sao?"
Tần Vật nhìn người đột nhiên xuất hiện - Bạch Sương, cả trái tim anh đều ấm áp lên.
Khóe môi của anh vô thức cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào mà ngay cả chính bản thân anh cũng không biết.
Anh cúi đầu, trong ánh mắt chỉ tồn tại mỗi bóng hình Bạch Sương.
"Sao em lại tới, không phải đã bảo em hãy ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng làm việc rồi sao? Anh không sao, để anh xem thử tay của em."
Bạch Sương nhìn Tần Vật từ trên xuống dưới kiểm tra tình hình của anh, rất nhanh cô đã phát hiện vết máu loang lổ rỉ ra từ phía sau đầu Tần Vật.
Khuôn mặt dễ thương của cô ngay lập tức lạnh đi, cả mặt ngưng trọng dùng ngón tay sờ thử.
Đầu ngón tay nhiễm màu đỏ tươi, máu vẫn còn ấm.
"Bà ta đánh sao?" Bạch Sương chỉ vào Diêu Đào đang được Trì Châu Bạch đỡ dậy.
Tần Vật nói: "Anh không sao, em đừng kích động."
Mặc dù cơ thể Bạch Sương đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng những người đã từng thay tim như cô, tốt nhất vẫn nên giữ tâm trạng ổn định.
"Đúng, là tôi đánh đấy, làm sao?" Diêu Đào hất cánh tay Trì Châu Bạch đang đỡ mình ra, đối với hành động dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt mình của Bạch Sương, bà tức giận không thôi.
"Cô nói chuyện với tôi mà dùng giọng điệu kiểu gì vậy hả?
Tôi là mẹ của Tần Vật, với thân phận hiện tại của cô, nhìn thấy tôi, cô ít nhất cũng phải gọi tôi một tiếng dì.
Kết quả, cô xem cô đi, cô còn dám dùng tay chỉ vào tôi?
Mẹ cô chưa dạy cô cái gì gọi là lễ phép sao?"
Chát!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, con người Bạch Sương tàn nhẫn không nhiều lời, trực tiếp vung một cái tát vào mặt Diêu Đào.
Diêu Đào bị tát đến liên tục lùi về sau mấy bước, ôm một bên má không thể tin nổi mà trừng Bạch Sương, "Cô!"
Bà ta vừa mới phát ra âm tiết của một từ, thì lại bị Bạch Sương liên tục vung thêm mấy cái tát nữa.
Cho tới khi hai má bà ta lộ ra tơ máu, bị đánh tới sưng phù, Bạch Sương mới dừng tay.
Trì Châu Bạch sớm đã bị dọa tới hai chân mềm nhũn, cả người phải dựa vào tường mới miễn cưỡng không bị sụp đổ xuống đất.
Cô ta ngập tràn sợ hãi nhìn Bạch Sương.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Bạch Sương lại là một nhân vật tàn nhẫn ghê gớm như vậy.
Không phải tim Lâm Bạch Sương có vấn đề sao, sao cô ta còn có thể đánh người như vậy?
Hơn nữa còn đánh tàn nhẫn thế nữa, mỗi một cái tát đều vang dội lại mạnh mẽ tới vậy.
Trì Châu Bạch cũng nhịn không được mà ôm lấy mặt của mình, giống như người đang bị đánh chính là bản thân cô ta vậy.
"Cô.. tôi muốn báo cảnh sát.." Diêu Đào bị đánh tới không còn chút sức lực nào nữa, yếu ớt nói.
Bạch Sương từ trên cao nhìn xuống bà ta, ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: "Một báo đổi một báo, bà đánh A Vật đánh tới chảy máu, tôi liền đánh bà đánh đến chảy máu.
Báo cảnh sát? Được thôi.
Tim của tôi không được tốt, chỉ sợ cảnh sát còn chưa tới, thì tôi đã phải vào phòng bệnh nặng rồi."
"Cô, cô.." Diêu Đào tự biết đấu không lại Bạch Sương, liền chuyển hướng câu chuyện sang Tần Vật.
"Tần Vật, con cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ này ức hiếp mẹ ruột của mình như vậy sao?
Con có còn là con người không?
Lúc nãy tại sao mẹ lại đánh con, con còn không biết sao? Mẹ đều là vì muốn tốt cho con thôi mà!"
Tần Vật vẫn không lên tiếng nói chuyện, Bạch Sương liền cười châm biếm, "Vị bác gái này, trước khi bác áp đặt đạo đức, có thể nghĩ tới những việc trước kia bác đã làm không?
Ồ, lúc trước khi A Tần tuồi còn nhỏ, bác không nuôi dưỡng anh ấy, cũng không thương yêu anh ấy, lúc đó sao bác không nghĩ tới chuyện mình là mẹ ruột của anh ấy?
Bây giờ A Tần trưởng thành rồi, đã có thể tự lực cánh sinh (tự nuôi sống bản thân), bác lại đột nhiên nhảy ra nói mình là mẹ ruột của anh ấy, đều vì muốn tốt cho anh ấy?
A Tần căn bản không cần một người mẹ giống như bà, cũng không cần thứ bà cho là muốn tốt cho anh ấy, bởi vì bây giờ A Tần có tôi.
Những thứ trước đây các người chưa từng cho anh ấy, tôi sẽ cho.
Trước kia các người chưa từng xuất hiện, hiện tại và tương lai cũng không cần các người xuất hiện nữa."
Giọng nói của